Cũng chỉ có lúc nhìn Miên Miên anh mới thực sự dịu dàng.
Mọi yêu cầu của Miên Miên, anh đều đáp ứng.
Miên Miên gần như không cần đi bộ, đều được anh ôm lấy, ngoài ra sáng sớm ngày thứ hai trong biệt thự đã được trải thảm lông cừu, cô nhóc lăn lộn trên đó cũng không vấn đề gì.
Tiểu Quang lăn lộn vui vẻ trên đó.
Miên Miên kéo một chân nhỏ của nó, kéo đi ăn cơm, Tiểu Quang khẽ kêu một tiếng.
Trương Sùng Quang thả chó nhỏ ra, ngồi xổm xuống và giải thích với Miền Miên.
Miên Miên cúi đầu, xoa đầu Tiểu Quang. “Được rồi! Uống thuốc trước nào!”
Trương Sùng Quang quen thuộc lấy lọ thuốc ra, lấy ra ba loại thuốc, tổng cộng sáu viên, cũng khá lớn, đứa nhỏ cũng không muốn uống.
Hoắc Tây lúc nào cũng phải đau đầu dỗ cô bé uống thuốc, Bạch Khởi nói cũng vô dụng.
Nhưng hôm nay Miên Miên lại ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ.
Trương Sùng Quang chia thuốc làm đôi, uống một nửa viên thì phải uống hai ngụm nước, khoảng chừng nửa cốc nước là uống hết thuốc.
Người làm bố tặng cho cô bé một quả mơ xem như quà khen thưởng.
Miên Miên vui vẻ ăn xong, Trương Sùng Quang lại đút cô bé ăn bữa sáng, là món trứng lòng đào do anh làm, sữa bò, còn có một cái sandwich nhỏ.
Trương Sùng Quang rất chiều cô bé, ngồi xổm đút cho cô bé. Miên Miên cũng nghe lời.
Hoắc Tây không nhịn được nói: “Con bé cũng biết tự ăn rồi! Trẻ nhỏ nên độc lập chút chứ?”
Đứa nhỏ nhà họ Hoắc, đều như vậy cả.
Vì vậy dù Miên Miên bị bệnh, cô vẫn để Miên Miên làm những chuyện đủ khả năng.
Trương Sùng Quang cũng không buồn nhìn cô.
Anh chỉ thấp giọng nói: “Con gái tôi không cần độc lập! Hoắc Kiều cũng không độc lập, bây giờ chẳng phải trưởng thành rất tốt sao, có người thương yêu cưng chiều, không có gì không tốt cả!”
Hoắc Tây không tìm được lời nào phản bác.
Quan trọng nhất là, cô cũng không muốn cãi nhau với anh, trước khi mang thai cô muốn qua lại hòa bình với anh.
Cô không phản bác, Trương Sùng Quang lại nhìn cô.
Hoắc Tây cười nhạt.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!