Nhưng Hoắc Tây luôn cảm thấy không nên nhanh như thế này, giống như là sau khi người kia qua đời, cậu hơi thay đổi.
Dĩ nhiên Tổng Giám đốc Trương vẫn là Tổng Giám đốc Trương kia, chỉ có Trương Sùng Quang thay đổi thôi.
Người bên ngoài không nhìn ra, nhưng là người chung gối, Hoắc Tây có thể cảm nhận được.
Mới đây, Trương Sùng Quang thường thức dậy trong đêm, dựa vào gối yên lặng nhìn cô.
Rõ ràng cô ở trong ngực của cậu, mỗi đêm cậu vẫn không ngại nhìn cô như vậy, giống như sợ cô cũng bay đi như thết
Hoắc Tây đang nghĩ ngợi, người giúp việc mang đến một ly nước mơ.
Ngửi thấy mùi kia, Hoắc Tây cảm giác một trận không thoải mái, cô vội vàng bịt mũi chạy vào nhà vệ sinh và la hét: “Đó là cái gì vậy thím Lý, sao vừa ngửi đến con liền cảm thấy tức ngực buồn nôn thế ạ?”
Thím Lý rất vô tội: “Chính là nước mơ, thím còn đặc biệt mua quả trên cây Dương Mai, sáng nay mới được vận chuyển máy bay về! Một quả là 100 đồng đấy!”
Nhà bình dân nào cam lòng ăn món như vậy,
Đến món này sao lại cũng buồn nôn chứ?
Không đúng, người phụ nữ buồn nôn muốn ói, đây không phải là có thai rồi chứ?
Sắc mặt thím Lý dường như thay đổi, lập tức thăm dò Trương Sùng Quang, gồm có vợ chồng Hoắc Minh, và vợ chồng Lục Khiêm, ánh mắt của mọi người như đèn đuốc quét vào cậu.
Trương Sùng Quang đã triệt sản!
Làm sao Hoắc Tây có thể mang thai được chứ?
Cậu vừa muốn giải thích, Hoắc Tây liền chống vách tường bước ra, không có sức lực nói: “Chắc là ăn bị đau bụng, không có khả năng mang thai!”
Cô nhìn qua Trương Sùng Quang, mắt tràn ngập nước mắt.
Biểu cảm trong ánh mắt ấy, cũng chỉ có cậu thấy được, trong lòng Trương Sùng Quang hơi xúc động rất muốn ôm cô.
Lúc hai người giải thích, người lớn thấy hơi thất vọng.
Nếu là có, năm tới này cũng sẽ có con nít để bế, gia đình sẽ tưng bừng náo nhiệt trở lại.
Lục Khiêm giả bộ không để ý nói: “Không có cũng không sao! Tôi thấy thằng Lục Thước kia là một người làm việc của hai người, giống như cái máy gieo hạt vậy, không biết chừng năm sau sẽ lại bế một đứa!”