Cậu chú ý đến bộ đồ của cô, vẫn là bộ vừa ra ngoài khi nấy, rõ ràng chính là vừa về cô liền ngồi ở chỗ này… Cô vẫn chờ cậu!
Cái đồ ngốc này!
Trương Sùng Quang ném áo khoác lên ghế sô pha, nghe thấy Hoắc Tây nói: “Em chờ anh! Chỉ còn một trang, em đọc xong rồi ngủi”.
Trương Sùng Quang giật lấy tờ tài liệu của cô: “Có phải cũng chưa ăn cơm không?”
Hoắc Tây ngẩng đầu: “Còn anh thì sao, không phải cũng chưa ăn đấy chứ?”
Trương Sùng Quang cười nhạt một tiếng: “Vậy anh đi nấu hai tô mì, em muốn ăn món gì?”
“Vậy nấu… mì thịt băm ớt xanh đi, anh nấu món đó ngon!”
“Được, vậy mì thịt băm ớt xanh!”
Hoắc Tây nhìn cậu một bên cuốn tay áo lên, dáng vẻ đi vào phòng bếp, vai rộng eo nhỏ chỉ để ngắm cũng cảm thấy không tệ!
Cô lại nghĩ, thực ra bây giờ bọn họ như vậy cũng rất tốt!
Không đến nửa tiếng, Trương Sùng Quang liền nấu xong hai tô mì, còn nấu canh.
Lúc Hoắc Tây còn đang thưởng thức từng miếng, cậu đã ăn xong. “Sao anh ăn ít vậy?” Hoắc Tây nhịn không được nói: “Chút ấy sao đủ no chứ!”
Cậu vỗ nhẹ lên tấm lưng của cô: “Ăn không ngon miệng! Anh đi hút điếu thuốc, một lát em hãy đi ngủ trước!”
Hoắc Tây muốn nói lại thôi.
Cuối cùng cô vẫn không nói gì, ăn mì xong cô thu dọn bát đĩa, tự mình đi tắm rửa đi ngủ, thế nhưng chỗ nào có thể ngủ được đây!
Trương Sùng Quang dựa người trên lan can sân thượng hút thuốc lá.
Thực ra đêm nay cậu không nên trở về, cả người cậu đều mang năng lượng tiêu cực, sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến Hoắc Tây, thế nhưng cậu lại nhớ cô ở bên cạnh, dù chỉ là cách tương đối gần, không sờ được không chạm được cũng tốt rồi.
Màn đêm buông xuống, cuối cùng Hoắc Tây không chịu được đã ngủ thiếp đi.