Thư ký Liễu nói như vậy nên Minh Châu có hơi lúng túng.
Cô khẽ lên tiếng: “Anh biết cách dỗ dành người nhất đấy.”
Thư ký Liễu nhẹ nhõm hơn một chút.
Trước nay anh ta là một người thích trêu đùa, anh ta thuận mồm nói, ‘So với Tổng giám đốc Lục của chúng ta thì còn cách rất xa, anh ấy rất biết cách dỗ dành con gái vui vẻ.”
Minh Châu mím môi: “Đúng vậy, anh ấy rất biết cách dỗ dành con gái vui vẻ.”
Lời nói chua xót.
Thư ký Liễu nói lỡ lời, anh ta xoa đầu ngơ ngác.
Minh Châu lại nói: “Tôi chỉ nói bừa thôi! Tôi đi thăm anh ấy đây.”
Thư ký Liễu nhìn bóng lưng người ta, làm thế nào cũng chẳng thấy chỉ là nói bừa thôi, rõ ràng là đang ghen mà.
Nhưng anh ta không dám nói những lời này.
Minh Châu đi vào phòng bệnh VIP, Lục Khiêm đang ngủ.
Thật sự cô đã một đêm không ngủ, nhưng lúc này cô không nỡ chợp mắt. Sợ chợp mắt rồi thì Lục Khiêm trên giường bệnh sẽ biến mất.
Cô nhẹ nhàng nắm tay ông đặt lên bờ má ấm áp của mình, đôi mắt nhìn chằm vào ông.
Vốn dĩ Thư ký Liễu muốn đi vào.
Nhìn thấy cảnh tượng này nên đành thối lui.
“Lục Khiêm, anh phải khỏe lại.”
Minh Châu nói lẩm bẩm.
Lục Khiêm ngủ rất lâu, đã một ngày một đêm vẫn chưa tỉnh.
Minh Châu rất lo lắng, cô cứ hỏi bác sĩ liên tục, bác sĩ phải rất kiên nhẫn để giải thích với cô: “Một mặt là vì bệnh tình có chút nghiêm trọng, và mặt khác là ông Lục quá mệt, thêm vào đó… có lẽ là ông đã căng thẳng trong thời gian lâu, vì vậy lần này mới ngủ lâu như vậy, đợi ông ngủ đủ rồi thì chắc chắn sẽ tỉnh lại.”
Minh Châu thả lỏng một chút nhưng một lúc sau lại phiền muộn.
Hoắc Minh đưa Ôn Noãn đến thăm.
Anh nhìn đứa em gái kém cỏi của mình thở dài: “Lần này ông khiến người ta có vẻ bất ngờ đấy.”
Lục Khiêm vốn dĩ là người cẩn trọng.
Trong nhà của Minh Châu sẽ không thiếu thuốc cơ bản cho trẻ con, bà dì lo lắng quá đến mức không có ý tưởng nhất thời, cuối cùng phải cho bọn trẻ uống thuốc, rõ ràng Lục Khiêm có thể điện thoại để hướng dẫn, nhưng ông lại mạo hiểm đi đến.
Có lễ là vì nút thắt trong lòng của Thước Thước.
Hoắc Minh khẽ lẩm bẩm: “Ông cũng có lúc bốc đồng nhỉ”
Hai anh em đang nói chuyện, còn Ôn Noãn chăm sóc Lục Khiêm.
Cô rất chu đáo lau trán cho Lục Khiêm.
Hoắc Minh quay người lại nhìn vợ một lúc rồi cười: ‘Anh thấy bộ dạng này của em có vẻ giống như đang chăm sóc cha ruột vậy.”
Ôn Noãn liếc nhìn anh. “Miệng anh chẳng có câu nào hay ho nhỉ.”
Hoäắc Minh một tay ôm cô, khẽ chạm vào trán Lục Khiêm: “Để anh xem bố chúng ta thế nào rồi.”
Ôn Noãn tức giận muốn đánh anh.
Minh Châu nước mắt lưng tròng, sao cô cảm thấy anh trai mình tuổi tác ngày càng già đi.
Mà người lại trẻ con hơn thế.
Buổi chiều Hoắc Minh còn có việc nên anh đưa Ôn Noãn đi. Minh Châu xuống lầu tiễn bọn họ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!