Hoắc Minh đến sau lưng Ôn Noãn, nhẹ nhàng ôm cô, không đàng hoàng hôn vào sau tai cô: “Em có nhớ anh không?”
Ôn Noãn đang bày thức ăn, kêu ngứa, nói anh đừng có nghịch ngợm nữa.
“Em có người giúp việc mà.”
Ánh mắt Hoắc Minh thâm sâu chăm chú nhìn vợ của mình.
Ôn Noãn là một người vợ rất hoàn hảo. Quan hệ của cô với cha mẹ và em gái của anh đều rất hòa thuận, cô cũng chăm sóc mấy đứa bé rất tốc, ngay cả thân hình và làn da của cô cũng vẫn giữ được giống y như trước kia. Từ trước đến nay anh cũng chưa bao giờ thấy sinh hoạt vợ chồng giữa hai người họ nhàm chán, không thú vị.
Dù vậy, anh vẫn không vừa lòng.
Hoắc Minh không biết, lời nguyền năm thứ bảy của bọn họ đã đến rồi. Hay là vì anh chưa lấy lại được trí nhớ nên Ôn Noãn không có được cảm giác thuở xưa?
Điều ấy làm anh cứ lo lắng được mất.
Sau khi ăn tối xong, anh vẫn như mọi ngày chăm sóc Doãn Tư, Ôn Noãn thì dỗ dành Hoắc Tây và cho Tiểu Thước Thước đi ngủ. Hai đứa bé đều được di truyền gen của nhà họ Lục, ngủ cùng một chỗ rất đáng yêu.
Hoắc Minh mang một ít việc về nhà làm.
Anh ngồi làm việc trong phòng sách đến 11 giờ, khi đi ra thấy hơi nhức mỏi. Đến lúc về đến phòng ngủ, hình như Ôn Noãn đang nói chuyện điện thoại với bạn học của cô, anh có thể loáng thoáng nghe thấy tên của Cố Trường Khanh từ miệng Bạch Vi.
Thấy Hoắc Minh đi đến, Ôn Noãn liền cúp điện thoại. Cô nhìn anh hỏi: “Anh có mệt không, tắm rửa đi ngủ đi!”
Cô vẫn giống như thường ngày, đến phòng để đồ lấy quần áo cho anh, mỗi bộ quần áo ở đó đều đã được cô cẩn thận là nóng, ngay cả mùi hương của nước giặt cũng là mùi anh đã quen.
Một người vợ dịu dàng hiền thục như vậy vốn phải làm người đàn ông yên tâm vui lòng mới đúng.
Nhưng bây giờ Hoắc Minh lại không vui, cô quá quy củ rồi. Ôn Noãn cung chỉ đang giả làm một người vợ hoàn hảo để chăm sóc anh, chăm sóc mấy đứa trẻ, lại cùng anh làm những chuyện vợ chồng mà thôi.
Yêu hay không yêu, hình như cô chưa từng để ý.
Phần ký ức mà anh mất đi, dường như cô cũng chưa từng hỏi đến.
Loại cảm giác mất mát khi không được quan tâm, không được yêu này càng ngày càng lớn lên làm anh thậm chí còn cảm thấy anh có bệnh về mặt tâm lý, anh còn từng
một mình đi gặp bác sĩ tâm lý khám qua.
Bác sĩ nói anh không bị bệnh, có khả năng là đời sống vợ chồng chưa được hòa thuận lắm.
Ban đêm, khi anh đang đè lên người cô cũng không khỏi miên man suy nghĩ, với người đàn ông ở tuổi anh một tuần hai lần là không đủ sao?
Ôn Noãn úp mặt vào gối.
Anh không quan tâm, tất nhiên cô cũng vậy.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Hoắc Minh đến gần hôn cô.
Ôn Noãn nhẹ ôm cổ anh và nói: “Em đang nghĩ xem mai bữa sáng ngày mai phải làm gì cho Hoắc Tây và Thước Thước…”
Hoắc Minh im lặng nhìn cô một lúc, sau đó anh nắm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Một trận này cũng như vậy mà chấm dứt.
Anh đứng dậy đi tắm gội, Ôn Noãn nằm trên giường đơn, trán đầy mồ hôi.
Thấy trong phòng tắm truyên đến âm thanh khàn khàn, cô rất kinh ngạc. Hoắc Minh đang… Cái kia sao?
Vừa rồi anh còn chưa thỏa mãn sao?
Lúc này, là một người vợ, cô không nên nhìn trộm chuyện riêng tư của chồng, giữ thể diện cho anh. Hơn nữa, cô cũng đã bận rộn cả một ngày nên cũng rất mệt mỏi, cô đóng cúc áo ngủ lại, đắp chăn rồi chìm vào giấc ngủ luôn.
Nửa giờ sau, Hoắc Minh đi ra khỏi phòng tắm, cả người đều mát rượi.
Anh nhìn thấy người phụ nữ đang ngủ trên giường mà thấy rất phức tạp, anh khát vọng cô, nhưng sự nhiệt tình của anh lại không được đáp lại.
Hơn nửa năm nay, không phải bọn họ sống không tốt.
Nhưng tóm lại, vẫn thiếu một chút gì!
Anh không muốn Ôn Noãn ngửi khói thuốc thụ động nên trực tiếp đi sang phòng sách, chậm rãi rút điếu thuốc ra.
Sau đó, anh tự nói với bản thân, cuộc sống này rất tốt rồi, anh nên thấy thỏa mãn đi.
Nhưng sự dao động trong lòng anh lại càng ngày càng lớn…