Mặt Minh Châu lập tức đỏ rực. Đã mấy ngày rồi, còn đau đớn gì nữa? Lục Khiêm cười tỉnh bơ.
Đêm đó có thể do ông quá thô lỗ khiến cô cứ kêu đau mãi… Cô gái nhỏ vẫn khá yếu ớt.
Lúc này, người phục vụ đẩy cửa vào, lục tục dọn món.
Rõ ràng là chỉ có hai người nhưng lại đầy một bàn thức ăn, cô không nhịn được lên tiếng: “Không ăn hết đâu, lãng phí”
Lục Khiêm cười nửa miệng: “Biết tiết kiệm tiền cho tôi rồi?”
Ông gắp thức ăn cho cô, hời hợt nói: “Lúc nào học được cách tiết kiệm sức lực cho chú Lục thì mới thật sự là quan tâm.”
Mặt cô càng đỏ hơn, chú già thật không biết xấu hổi
Lục Khiêm nhìn vẻ mặt của cô, nhẹ nhàng bỏ qua.
Ông đặc biệt múc một bát cháo gà cho cô, dịu dàng mở miệng: “Là gà vườn đó, thích hợp bồi bổ cho phụ nữ.”
Cô yên lặng húp canh.
Tóm lại vẫn có hơi dè dặt.
Cô không biết ông sẽ sắp xếp mình thế nào…
Ăn xong bữa cơm, Lục Khiêm đút cho cô gái nhỏ nhà mình đến trơn bóng mịn màng mới chịu gật đầu hài lòng.
Ông lấy một món đồ từ trong cặp công văn ra.
Là một lá bùa bình an.
Lục Khiêm khẽ đeo vào cho cô, nhét vào trong cổ áo, ánh mắt sâu thẳm: “Lúc tôi đi cầu cho Ôn Noãn thì tiện tay xin một cái cho em, tháng này không được phép gỡ ra, nghe chưa?”
Minh Châu không nhịn được lôi ra ngoài, nhẹ nhàng sờ lên.
Lục Khiêm sờ cái đầu nhỏ của cô, nói nhỏ: “Mong em và Ôn Noãn được bình an.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!