Ôn Noãn nhìn một hồi nhưng không trả lời.
Cô biết, Hoắc Minh có mấy phần thích cô nhưng vẫn chưa đủ sâu đậm, trong lòng anh vẫn còn bóng dáng Kiều An, anh lại vi phạm điều cấm ky của cô nên Ôn Noãn không thể nào không e dè.
Anh có được cô quá dễ dàng.
Hôn nhân, con cái, đều là tiền cược của anh.
Cô dọn đẹp sơ qua rồi ra khỏi phòng làm việc, chuẩn bị đi đón Hoäc Tây.
Bó hoa Hoắc Minh tặng cũng không mang theo.
Đến lầu một, trong đại sảnh truyền đến tiếng ồn ào.
Mấy nhân viên bảo vệ đang ngăn cản không cho hai cô gái trẻ vào, nhưng hai người họ không ngừng đứng trước
cửa la hét đòi gặp Ôn Noãn.
Trợ lý Từ nhỏ giọng nói: “Tôi gọi người kéo đi rồi! Khó coi quái”
Ôn Noãn đưa mắt nhìn Sở Liên.
Cô ta cũng nhìn lại cô, hai người cách một đám đông đấu mắt với nhau.
Lát sau, Ôn Noãn nhỏ giọng: “Dẫn cô ta đến phòng tiếp khách!”
Năm phút sau, Sở Liên và bạn học Tiểu Ngải của cô ta bước vào phòng tiếp khách ở lầu một.
Bọn họ nhìn căn phòng to lớn sang trọng thì có hơi sợ sệt, nhất là cô gái tên Tiểu Ngải, cô ta kéo tay áo Sở Liên, nhỏ giọng nói: “Hay là bỏ đi! Tớ thấy bà Hoắc không dễ chọc đâu!”
Sở Liên mấp máy môi…
Ôn Noãn ngồi trên sô pha, trợ lý Từ mang trà hoa đến cho cô.
Cô nhìn Sở Liên chăm chú.
Chân còn chưa kịp lành hẳn, tay vẫn quấn băng gạc mà vẫn dám đến đây tranh đàn ông!
Ôn Noãn trợn mắt: Chắc là nghèo sắp điên rồi!
Sở Liên cũng nhìn Ôn Noãn trước mặt: Xinh đẹp sang trọng, vóc dáng vô cùng đẹp!
Nhưng thế thì sao, mình trẻ hơn cô ta!
Sở Liên rất khí phách, không chịu ngồi xuống mà đặt một xấp tiền lên bàn trà nhỏ.
“Bà Hoäc, tôi đến để trả tiền!”
“Luật sư Hoắc ứng cho tôi ba trăm ngàn tiền thuốc men, dư ra sáu mươi ngàn, tôi nghĩ cần phải trả lại cho bà!”
Gô ta nói rất nhiều, Ôn Noãn cứ ngồi uống trà hoa, im lặng lắng nghe.
Ôn Noãn nhẹ nhàng buông ly xuống, cười khẽ: “Cô Sở tính nhầm rồi!”
Sở Liên ngơ ngác.
Ôn Noãn cầm xấp tiền lên đếm: “Không phải là cô nợ ba trăm ngàn sao? Tôi nhớ cô vừa nói chồng tôi ứng ba trăm ngàn tiền thuốc men cho cô mài”
Sở Liên không ngờ cô lại tính toán chỉ li như thế.
Khí phách của cô ta nát tan, môi run run: “Bà Hoắc, đó là luật sư Hoắc ứng cho tôi, bà không có quyền đòi!”
Ôn Noãn cười. “Thế à? Nhưng đó là tài sản chung của vợ chồng tôi!” “Tôi có quyền đòi lại!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!