Ôn Noãn ngẩn ngơ một hồi rồi mới tỉnh táo, cô cũng xuống xe.
Xe đụng phải người ta, là một cô gái trẻ tuổi, trời lạnh mà chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, mái tóc dài buông xõa che đi một nửa khuôn mặt.
Hoắc Minh nâng người dậy.
Giọng nói của cô gái kia có vẻ ngập ngừng: “Xin lỗi! Tôi không cố ý chạy tới đây.”
Cô ta nói xong thì nâng mặt lên…
Hoắc Minh và Ôn Noãn đều ngây ngẩn cả người.
Là Sở Liên!
Lúc này, cô ta tỏ ra thật yếu đuối đáng thương, không nghiêng không lệch đụng vào xe của Hoắc Minh, còn đụng đến mức không thể bị thương nặng được, chỉ trầy xước tí da.
Ôn Noãn không phải là loại người khắc nghiệt, lúc này cũng chỉ hơi mỉm cười: “Cô Sở may mắn thật đấy!”
Sở Liên co rúm lại.
Cô ta cắn môi: “Xin lỗi bà Hoắc! Tôi không cố ý!”
Ôn Noãn không muốn để ý tới cô ta, nhẹ giọng nói với Hoắc Minh: “Cô ta không có việc gì, chúng ta lên xe đi!”
Hoắc Minh lại bất động.
Anh nhìn chằm chằm vào chiếc dây chuyền màu xanh lá nhạt trên cổ Sở Liên, là một viên ngọc lam, chế tác thành hình dáng khác đặc biệt, anh đã từng thấy một cái giống
như đúc từ chỗ của một người khác.
Người nọ nói, gia đình sinh ra cô còn có một người em gái.
Bị người ta đưa vào vùng núi!
Hoắc Minh thấy cái này lại nhớ tới người nọ…
Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn anh, cô nhìn thấy cảm giác hoài niệm sâu trong mắt anh nhưng ngay sau đó lại bị thay thế bằng sự chán ghét.
Thứ tình cảm này rất phức tạp!
Lúc này, một cô gái trẻ tuổi chạy tới đỡ Sở Liên rời đi rồi…
Bông tuyết nhẹ nhàng bay xuống, không tiếng không hình.
Hoắc Minh xoay người, dịu dàng nói với Ôn Noãn: “Em ngồi xe với tài xế đi! Tôi có chút việc phải quay về văn phòng một chuyến!”
Ôn Noãn đứng dưới trời tuyết, hơi mỉm cười.
Khuôn mặt cô còn trắng bệch hơn cả tuyết.
Nhưng Hoắc Minh không phát hiện ra, anh đỡ cô, thay cô mở cửa chiếc xe RV đen… Sau đó anh quay lại ngồi lên xe của mình.
Hạ Như Lâm ngồi ở ghế sau xe, chần chờ một hồi: “Tổng Giám đốc Ôn!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!