Hoắc Minh nhìn cô: “Có một cuộc họp cần chủ trì.” Ôn Noãn không khuyên can nữa, khuyên nữa sẽ vượt quá giới hạn, khiến người ta khó chịu và bản thân cũng khó Xử.
Đến bãi đậu xe tầng trệt, Ôn Noấn mở chiếc xe BMW’ màu trắng.
Hoắc Minh nheo mắt lại.
Chiếc xe mới toanh này rõ ràng là do Ôn Noãn mới mua, nhưng tấm thẻ anh đưa cho cô không hề thông báo đã chỉ khoản tiền lớn, điều đó có nghĩa Ôn Noãn đã mua chiếc xe này bằng tiền của chính cô.
Hoắc Minh ngồi vào ghế phụ.
Anh nới lỏng cà vạt, thản nhiên hỏi: “Sao không dùng thẻ của tôi để mua?”
Ôn Noãn không muốn tranh cãi với anh, nên qua loa nói: “Bố đã không sao rồi, hoàn cảnh gia đình cũng không tệ, dì Nguyễn cho tôi một ít tiền nên tôi đã mua chiếc xe…”
Hoắc Minh đưa tay giữ lấy tay lái, ngăn cản cô lái xe.
“Còn gì nữa không?”
Ôn Noãn không hề có ý giấu diếm anh, nên cô thẳng thắn kể cho anh nghe: “Tôi dự định mở phòng tập nhạc với đồng nghiệp cũ, mọi thứ gần như đã chuẩn bị xong rồi.”
Dứt lời cô im lặng nhìn anh.
Tuy cô là người độc lập, mọi việc cô làm đều không cần có sự đồng ý của anh, nhưng khi hai người ở bên nhau nên giảm bớt sự bất đồng về quan điểm thì tốt hơn.
Hoäc Minh bỏ tay ra.
Anh dựa vào yên xe, nhẹ nhàng hỏi: “Không định sang Anh Quốc học đào tạo chuyên sâu sao?”
Ôn Noãn không ngờ anh sẽ hỏi về chuyện này.
Khiến cô không khỏi nghĩ xa hơn, cô cân nhắc, đắn đo nghĩ ngợi một hồi, mới nhẹ giọng nói: Luật sư Hoắc anh yên †âm, nếu như ngày đó đến, tôi sẽ không dây dưa bám chặt lấy anh, càng sẽ không đi phá hoại gì, cho nên đi Anh Quốc hay không cũng sẽ thế thôi.”
Sau khi Ôn Noãn nói xong lời hứa này, khóe mắt cô ửng đỏ.
Hoắc Minh im lặng nhìn cô.
Những cuộc trò chuyện như vậy không mấy dễ chịu, nhưng bọn họ đều tự hiểu rõ…
Hoắc Minh đã mấy ngày không gặp cô, khi nãy ở căn hộ vừa mới nếm trải hương vị ngọt ngào ngắn ngủi, lại được cô dịu dàng tỉ mỉ chăm sóc anh, nếu còn tiếp tục bắt nạt cô nữa thì anh thật sự quá khốn nạn rồi.
Vì vậy anh cười rất dịu dàng: “Sao vậy? Sao lại gọi tôi là luật sư Hoắc rồi… Thực ra tôi cũng nghĩ phụ nữ có sự nghiệp riêng là khá
Ôn Noãn cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm.
Phải nói Hoắc Minh rất làm chủ bầu không khí, không những không phản đối mà còn đưa ra một số đề xuất, ý kiến cho Ôn Noãn từ góc độ chuyên môn.
Dĩ nhiên Ôn Noãn vui vẻ.
Cô thoải mái hơn, vừa lái xe vừa bắt đầu nói chuyện về phòng nhạc với anh, không khỏi đề cập đến chuyện gặp khó khăn trong việc tìm địa điểm: “Nhưng mà chắc chắn có thể tìm được chỗ phù hợp! Chị Lê quen biết khá rộng rãi.”
Cô chia sẻ niềm vui của mình với anh.
Hoắc Minh luôn rất kiên nhẫn, và điều này đã giúp một số khúc mắt xảy ra trước khi anh đi công tác tự nhiên được hóa giải, khi anh xuống xe, Ôn Noãn chủ động nói: “Tối nay tôi đến đón anh nhé?”
Hoắc Minh cười rộ lên, chậm rãi nói: “Có cô gái nào ngày ngày đưa đón đàn ông đi làm chứ? Nếu bị truyền ra ngoài tôi còn có mặt mũi nào nữa?”
Ôn Noãn cũng không kiên trì, cô dặn anh nhớ đo thân nhiệt.
“Nếu ngày mai còn chưa khỏe thì tôi sẽ đi cùng anh đến bệnh viện.”
Hoắc Minh mỉm cười, mở cửa bước xuống xe.
Anh đến công ty, việc đầu tiên anh làm không phải mở cuộc họp mà là gọi thư ký Trương vào.
“Giúp tôi kiểm tra lịch sử chỉ tiêu của cô Ôn.” Thư ký Trương sửng sốt.
Cô ấy lập tức suy đoán luật sư Hoắc và cô Ôn đã xảy ra mâu thuẫn.
Cô ấy nhanh chóng bắt tay vào thực hiện, chưa đầy mười phút, cô ấy đã đưa tài liệu đến trước mặt Hoắc Minh và nói: “Đây là lịch sử tiêu dùng thẻ phụ của luật sư Hoắc. Cô Ôn đã không còn sử dụng thẻ này để chỉ tiêu kể từ một tuần trước.”
Hoắc Minh bảo thư ký Trương ra ngoài trước.
Anh im lặng nhìn tờ giấy sao kê, rồi nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế.
Không tiêu tiền của anh.
Tự mình mua xe.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!