Ôn Noãn đã thất nghiệp, vì không muốn khiến dì Nguyễn lo lắng nên cô tạm thời chưa nói ra.
Một mình cô ngồi lẳng lặng trên hàng ghế dài ở công viên, ngẩn người.
Ánh nắng chiếu tới nhưng Ôn Noãn vẫn thấy lạnh.
Cô tính toán lại tài chính trong gia đình, sắp phải trả một khoản phí lớn cho văn phòng luật sư Khương Minh, hơn nữa vì phải thu xếp bên phía bố nên tiền trong nhà đã không còn lại nhiều.
Ôn Noãn nhẹ nhàng lấy chiếc dây chuyền tinh tế từ trong cổ áo ra, trên mặt dây có khảm kim cương.
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve thật lâu, nhưng rồi cô khẽ cắn môi, quyết định đến tiệm cầm đồ. Quản lý tiệm cầm đồ đánh giá một lúc lâu mới định giá: “Như này đi, đồ này nếu cầm thì chỉ được sáu mươi ngàn, nếu bán đứt thì tôi sẽ trả nhiều hơn một chút, hai trăm nghìn. Cô thấy thế nào?”
Mặt dây khảm kim cương kia ít nhất cũng phải năm trăm nghìn, nhưng Ôn Noãn không để ý tới nữa.
Cô cần tiền! Ôn Noãn cười đắng chát, nói: “Bán đứt đi!”
Cô nhận lấy tờ chỉ phiếu hai trăm nghìn, lại gom góp thêm tiền trong nhà rồi đến nộp cho văn phòng Khương Minh.
Lúc ra khỏi cửa thì Bạch Vi gọi điện đến. Bạch Vi từ phía người khác biết được tin cô thất nghiệp. nên gọi đến: “Cậu đang ở đâu đấy, đến đây tớ mời cậu ăn cơm”
Ôn Noãn không có xe về nên đồng ý.
Bạch Vi mời cô ăn lẩu, không khí trong nhà hàng ấm áp, Bạch Vi vừa nhúng thịt vào nồi lẩu siêu cay, vừa tức giận măng: “Đồ đê tiện Đinh Tranh đó, từ lúc học đại học tớ đã thấy. cô ta không vừa mắt! Dựa vào mình có chút nhan sắc mà quyến rũ mấy người đàn ông thành đạt, lúc cậu và Cố Trường Khanh ở bên nhau thì cô ta đã bí mật dụ dỗ hẳn ta những mấy lần rồi”
Ôn Noãn ngơ ngác một lúc rồi cười nhạt nói: “Bây giờ cô †a đã được như ý nguyện.”
Cô thuật lại lời của Đinh Tranh cho Bạch Vi nghe.
Bạch Vi nghe xong thì sửng sốt một lúc, lúc hồi thần lại thì lập tức mắng: “Rác rưởi! Cố Trường Khanh thật đúng là thăng khốn mài Hai người đúng là một đôi tra nam tiện nữ.”
*Tra nam tiện nữ: là thuật ngữ chỉ những tên đàn ông có nhân cách xấu xa, thường xuyên lừa gạt, bỡn cợt tình cảm của chị em phụ nữ. Còn tiện nữ là ám chỉ về những cô nàng ác độc, †¡ tiện, hèn mọn, luôn dung túng những hành vi khốn nạn, cầu xin sự bố thí tình yêu của tra nam
Cô ấy sợ Ôn Noãn không vui nên dỗ dành: “Cậu đừng buồn! Dù sao bây giờ Cố Trường Khanh đã là người đàn ông của Hoäc Minh Châu, dù hắn ta có bẩn thỉu cỡ nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta”
Ôn Noãn đột nhiên nhớ tới Hoắc Minh từng nói, Hoắc Minh Châu từng vì Cố Trường Khanh mà tự sát… Có lẽ Hoäc Minh đã biết những chuyện lộn xộn này của Cố Trường Khanh nhưng anh vẫn chỉ nhắm một mắt mở một mắt mà thôi!
Thấy cô phân tâm nên Bạch Vi đẩy cô: “Đừng buồn vì tên
cặn bã ấy: Ôn Noãn lắc đầu: “Tớ sẽ không buồn đâu.”
Bạch Vĩ thở dài: “Đúng vậy! Vẫn là tiền quan trọng hơn tên rác rưởi kia”
Gô ấy lo lắng Ôn Noãn không đủ tiền nên lại lấy tấm chỉ phiếu khác ra… Ôn Noãn từ chối, cô nhẹ giọng nói: “Tạm thời tớ không cần dùng.”
Bạch Vi không tin.
Ôn Noãn gắp một miếng thịt bỏ vào bát rồi nhẹ nhàng nói: “Tớ đã bán chiếc vòng cổ rồi.”
Bạch Vi sửng sốt.
Qua một lúc lâu, cô ấy run rẩy nói: “Cậu cái đồ xấu xa này, sao không bàn bạc với tớ? Đây là đồ vật duy nhất mà dì để lại cho cậu, từ nhỏ đã là vật bất ly thân rồi cơ mà.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!