Tôi vỗ nhẹ vào vả vai gầy yếu của Cát Uyển Nhi, trong lòng không khỏi có chứt đau lòng.
“Con bé ngốc này, anh không phải đã trở lại rồi sao?”
Thật khó để kháng cự lại mỹ nhân, huống chỉ còn là một đóa hoa mới chớm nở. Cái mạng này của tôi nói không chừng là được lão Cát hốt trở về, người thân của tôi sao lại không phải là cô ấy chứ.
Xoa xoa cái đầu nhỏ của Cát Uyển Nhi, cô ấy mới an lòng quay về phòng.
Một đêm yên bình qua đi. Sáng sớm hôm sau tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Vặn cái cổ nhức mỏi, tôi lấy điện thoại ra nhìn thì thấy là Từ Phượng gọi đến. Lúc này gọi cho tôi là có chuyện gì vậy.
Tôi mang theo nghỉ vấn bắt máy, không ngờ điện thoại vừa thông tiếng Từ Phượng la khóc liền từ đầu dây bên kia truyền tới.
“Trần Tùng, em đang ở đâu, cứu chị với!”
Giọng nói của Từ Phượng có chút nghẹn ngào Lòng tôi lộp bộp một tiếng, không xong rồi, vì chuyện nhà và Mạnh Nhiên, tôi suýt chút nữa đã quên Từ phượng cũng có dây dưa với cái quan tài cổ trên sông Hồng Hà. Ban đầu bởi vì Từ Phượng cùng tôi về lại trong thôn. Khoảng cách quá xa nên thứ kia không thể nào ảnh hưởng đến sóng não của Từ Phượng, Từ Phương tự nhiên cũng sẽ không gặp ác mộng
Nhưng giờ đây Từ Phượng đã quay vẽ, bởi vì sự tình của Mạnh Nhiên cùng Cát Uyển Nhị, trong nhất thời tôi thế mà đem Từ Phượng quãng ra đằng sau đầu
Trước đó đã bị câu hồn đoạt phách năm lần, nếu thêm lần nữa, Từ Phượng e rằng sẽ mất đi thần trí. Nhưng vừa rồi còn có thể kêu cứu với tôi, hẳn là ác mộng thứ sáu kia vẫn còn chưa đến.
Cô ấy gọi điện cho tôi, chỉ có thể giải thích là cô ấy mới đụng phải chuyện này, và chỉ tôi mới có thể giúp cô ấy
Tôi cầm điện thoại, đánh thức Cát Uyến Nhi còn đang trong giấc mộng, mang theo cô ấy hùng hùng hổ hổ chạy đến chung cư Từ Phượng ở.
Vừa đến dưới lầu chung cư tôi đã nhận ra một khí tức không giống bình thường. Âm khí trong tòa nhà so với lần trước mạnh hơn không ít
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!