Nhưng ngay đó Tần Dực bình tĩnh lại hắn nhéo mi tâm, gọi lại anh chàng thư kí ngơ ngác vừa bị đuổi ra, bảo anh ta chuẩn bị xe để quay về Tần gia. Ôn Nhuận vâng vâng dạ dạ rồi chạy vụt ra khỏi phòng, anh ta vừa đi vừa nghĩ.
Dạo này tính cách sếp rất khó đoán, mấy lần anh ta bị ánh mắt của sếp dọa cho co rúm. Chẳng nhẽ đàn ông già cũng bị “sờ trét” sao? Cái mà hôm qua anh ta vô tình thấy trên báo chí, gọi là giảm nội tiết tố của phụ… khụ khụ, đàn ông hoặc là ông chủ vướng mắc vào cái thứ được gọi là “tình yêu cao cả”.
Chắc chắn không thể là cái cuối rồi, chỉ còn cái đầu thôi. Cái bệnh giảm nội tiết tố này rất phức tạp, sếp rất dễ tức giận, suy cho cùng anh ta vẫn phải vì tư sản mà hầu hạ. Nếu không, nhỡ đâu hắn tụt hứng giảm tiền lương của anh ta thì sao? Ôn Nhuận càng nghĩ càng nhiệt tình, Tần Dực mặt không cảm xúc nhìn thư kí Ôn đang cười.
Hắn vừa bước vào nhà đã thấy Vưu Thi ngồi trên sofa, đôi mắt đỏ ửng, cả người toát ra vẻ đau buồn, bi thương. Dù biết trước Tần Dực vẫn vẻ đau lòng, lo lắng đi đến bên cô ta kéo ả vào ngực.
“Đây là làm sao? Ai bắt nạt em.”
Vưu Thi nằm trong ngực chồng mình mà không biết biểu cảm Tần Dực đã trở về bình thường, hắn mím môi, đây là biểu hiện của sự không vui. Tuy vậy giọng điệu vẫn rất chi là thương tiếc, cô ta nghe thế càng đau lòng, sụt sịt khóc.
“Ba… Ba em phản bội mẹ và em, đến bây giờ em mới biết mình chẳng là gì của ba cả. Ba hoàn toàn không để ý đến cảm xúc hai người, Tần Dực, anh biết không? Em đau lòng lắm.” Cô ta khóc sướt mướt, nước mắt nước mũi dím tèm lem vào áo Tần Dực. Hắn cố nhịn, cố gắng ôm vỗ về. Dù sao làm việc này thuần thục mấy năm rồi, hắn làm thêm cũng chả mất cái gì.
Đợi đến khi Vưu Thi khóc đã liền dịu dàng lau nước mắt cho cô ta, nắm chặt lấy tay hắn, cô ta nũng nịu nước mắt long lanh đáng thương.
“Anh sẽ không đối xử như vậy với mẹ con em chứ? Tần Dực.” Nhân lúc này nói ra chuyện như vậy chắc chắc hắn sẽ đồng ý, cô ta cố làm người ta thương tiếc mình. Quả nhiên Tần Dực liền đồng ý, cô ta vừa ôm chồng vừa cảm thấy hạnh phúc, cô ta nghĩ đến việc cắt đứt liên hệ với Viễn Thành.
Nhưng giờ đâu còn kịp nữa? Tất cả đã là quá muộn.
Sự việc này diễn ra 6 ngày liền xảy ra vụ nữa, Vưu Thi choáng váng không thể tin được việc mẹ mình bị cảnh sát đưa đi vì án tham ô tiền cứu hộ các vùng thiên tai, trốn thuế. Thậm chí còn dính dáng đến các vụ án giết người xưa, cô ta không thể tin nổi. Vì cái gì mà mọi thứ đều bị phá hủy? Rõ ràng căn cơ của công ty rất tốt cơ mà, rất dư dả để đút lót vì sao mẹ lại không làm?
Cô ta mở điện thoại lên, cái xu hướng thứ hai có cái tên “Sự thật đáng sợ về Thẩm Quyên – mẹ Vưu Thi” trong bảng xếp hạng đang tăng lên vù vù. Nháy mắt đầu óc cô ta đều trống rỗng, ấn vào bài viết để đọc. Tất cả… Tất cả đều là bằng chứng tố cáo, hình ảnh tham ô chia tiền, hay hình ảnh bà ta có mặt ở hiện trường sau khi có người chết. Vưu Thi lạnh sóng lưng, cô ta cảm thấy ánh mắt của mọi người xung quanh bao trùm lấy cô ta.
Nhưng cô ta không nên sợ hãi, đúng rồi! Phải thật bình tĩnh. Vưu Thi chậm rãi bước lên xe như không có gì xảy ra, chỉ có cô ta biết mình vì sợ hãi mà tim đập rất nhanh thậm chí cô ta còn ngừng thở. Trước baba mới tỉnh liền bị kết án 30 năm giam cầm, sau mẹ liền bị bắt chuẩn bị kết án. Vưu Thi hoảng loạn bấm điện thoại gọi cho Tần Dực nhưng đáng tiếc lần này không nghe, hắn mới đi công tác hôm qua chắc bây giờ còn đang họp.
Vưu Thi cảm thấy toàn thân như bị rắn bò lên, lạnh lẽo vô cùng, cho dù tài xế có mở điều hòa nóng nhất cũng không giúp ích được cho cô ta. Khi không có chồng ở đây liền nhớ đến Viễn Thành, dạo này anh ta rất ít khi liên lạc với cô ta kể từ cái lần không may đó. Vưu Thi nghĩ gã còn ám ảnh từ lần đó nhưng thực crồi Viễn Thành và gia đình ba – mẹ kế xảy ra tranh cãi. Gã bị đuổi ra khỏi nhà lưu lạc đầu đường xó chợ, vì suốt ngày chỉ biết vung tiền nên chẳng chốc nghèo đói.
Bấy giờ gã mới hiểu và nhớ đến người ba, nhưng bạn biết đấy gia đình họ Viễn luôn bạc tình. Khi yêu thì yêu vô cùng nhưng một khi đã vứt bỏ thì có nhặt thì nó vẫn chỉ là thứ vô dụng thôi, nuôi nhiều năm như vậy ông ta nhận ra đứa con trai này không có tương lai. Suốt ngày chỉ đắm đuối vào chuyện gái gú và tửu sắc, chi bằng vứt bỏ rồi cố sinh thêm một đứa nữa.
Tiền ông ta không thiếu, dù vợ không sinh được thì vẫn còn máy móc tân tiến. Muốn bao nhiêu con trai chẳng được, cần gì nuôi dưỡng một tên phế vật? Vưu Thi gọi cho Viễn Thành không được, cô ta cúp máy.