Lệ Mân bên này vô cùng rối loạn, cô ta không thể tin được mà nhìn vào điện thoại. Những tin nhắn chửi rủa cùng chê cười như ám lấy trí óc cô ta. Cửa phòng gõ rầm rầm, cùng tiếng cười đùa như văng vẳng bên tai khiến cô ta bật khóc nức nở.
Từ nhỏ cho tới giờ, sự nghiệp, tình yêu luôn diễn ra suôn sẻ. Cả đời cô ta đều sòng phẳng nên tính tình rất ngây thơ, nếu không gặp chuyện này thì có khi cả đời cô ta đều không lo nghĩ. Các bạn muốn hỏi rằng vì sao Lệ Mân sống trong giới giải trí tăm tối mà vẫn ngây ngô như vậy, đúng không?
Tất nhiên là gia thế cô ta không kém và họ còn rất yêu thương cô ta, chỉ là từ khi quyết định đến với Vưu Hành. Ba mẹ và anh trai đều phản đối nên Lệ Mân đã bỏ đi với ông ta, đến thành phố này sinh sống. Sau đó không bao lâu thì mang thai, hai người đều rất hạnh phúc Vưu Hành còn nói sau khi sinh hạ đứa bé thì sẽ ly hôn với Thẩm Quyên để tới với Lệ Mân.
Nghĩ đến Vưu Hành cô ta liền nhấc máy gọi, nhưng gọi 4-5 cuộc mà ông ta không bắt máy. Lệ Mân sợ hãi, khóc nức nở, do dự mãi vẫn quyết định không gọi cho anh trai. Cô ta quyết định sẽ tìm Vưu Hành, vội vàng chạy ra khỏi cửa trong lúc không cẩn thận chân vấp xuống té ngã, người thiếu nữ lăn trên cầu thang rồi nằm im bất động.
Máu loãng từ từ chảy ra, nhuộm đỏ nền đất.
“Alo? Mân Mân? Mân Mân? Em đang ở đâu!”
Lệ Mân đau tới mức hít thở không thông, gọi một tiếng anh trai rồi hôn mê.
“Alo! Alo! Ba! Em ấy xảy ra chuyện rồi, chúng ta phải đến đó ngay lập tức! Alo, có ai ở đó không!? Có ai không?”
Tống An đi từ trong bóng tối, cô nhặt chiếc điện thoại lên đáp một tiếng rồi mới nhìn Lệ Mân đang nằm trên vũng máu.
“Alo?”
Tống An mỉm cười, trả lời xong liền cúp máy. Lúc này xe cấp cứu đã đến Tống An theo xe đến bệnh viện, nhìn Lệ Mân được đưa vào phòng cấp cứu khiến cô có chút hoài niệm. Hừm, hình như khi đó người nằm trong kia là cô thì phải.
Cô cười lạnh.
Điện thoại trong tay rung lên, Tống An mở ra thì thấy Tần Dực vẫn đang chat. Hắn hỏi cô đang ở đâu? Lần tin nhắn cuối cô trả lời là vào 1 tiếng trước, từ lúc đó gã đàn ông này vẫn luôn nhắn hỏi. Tống An nheo mắt, ngoan ngoãn trả lời sự thật.
“Em đang ở bệnh viện nha~”
Tần Dực cứng người, trước khi phản ứng thì hắn đã đứng lên.
“Anh lo lắng hả? Không sao đâu, em đưa người khác tới bệnh viện. Bây giờ chuẩn bị về rồi, alo? Tần Dực, anh có ở đó không.”
Mãi một lúc Tần Dực mới lấy lại giọng của mình, trái tim đang run vì sợ hãi cũng đã bình tĩnh lại. Hắn khàn giọng đáp.
“Tôi ở đây.”
“Hihi, vậy em cúp máy nhé! Có chút thủ tục cần hoàn thành.”
“Ừm.”
Tần Dực nhìn màn hình tối đen, tâm trạng bất an vẫn còn đó. Tay hắn run rẩy không kiềm chế được mãi một lúc sau Tần Dực mới thở dài, gục đầu xuống bàn.
“Mày thật là nhát Tần Dực, rõ ràng cô ấy nói không sao. Tại sao mày lại sợ đến mức này chứ.”
Lúc Tống An nói mình đang ở bệnh viện, hắn cứ nghĩ cô bị sao, lúc đó tâm rất loạn, lại còn sợ hãi. Cứ nghĩ đến cô sẽ rời xa mình, một thứ gì đó trong hắn luôn thúc giục Tần Dực giam cô lại. Mẹ nói đúng, con giống ba không giống lông thì cũng giống cánh, ba hắn còn cực đoan hơn nhiều. Ông ấy rất khó khăn trong việc kiểm soát bản thân, chỉ có mẹ thì ông ấy mới nghe lời, thậm chí còn phục tùng quá đáng.
Hắn nhớ hồi bé khi đã có nhận thức, ba hắn không hề để hắn lại gần mẹ chút nào, cứ mỗi lần đến gần là ba hắn sẽ ném hắn ra ngoài và xù lông như một con sư tử bị xâm phạm lãnh địa. Tiểu Dực khi đó còn nhỏ bị ba dọa khóc, may mà có mẹ dỗ dành, baba cũng chịu xin lỗi hắn, chỉ có điều chạm vào mẹ vẫn là điều không thể.
Nói thì buồn cười lắm đúng không? Nhưng đó thật sự là baba của hắn, một gã đàn ông hèn mọn trước tình yêu. Hắn cũng vậy, nhưng gen của mẹ đã phần nào kiềm chế đi ham muốn chiếm hữu kia. Ít nhất hắn cũng phải cảm ơn mẹ, vì ít nhất tính cách của bà không hâm hẩm như Tần Liệt.
Tần Dực thở dài lần nữa, chống trán, nói đi nói lại hắn vẫn lo lắng cho Tống An. Bây giờ muốn rời Tần gia là không thể, tính toán thời gian thì hương liệu kia cũng sắp hết tác dụng rồi. Nếu hắn rời đi nửa chừng làm hỏng kế hoạch có khi Tống An còn không thích hắn nữa. Tần Dực nhíu mày, mím môi không vui.
Tiếng thở dài liên tiếp truyền ra, Tần Dực sầu não ngả xuống ghế. Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lấy khóa mở ngăn kéo tủ ra. Từ bên trong lấy một hộp vuông, hắn mở ra lấy đi chiếc nhẫn kết hôn thiết kế đẹp đẽ, hắn đã mua nó ở hội đấu giá vài năm trước.
Nghe nói ý nghĩa của cặp nhẫn này có nghĩa là “vĩnh cữu”. Tần Dực khẽ mỉm cười, ngắm nghía viên kim cương đen được dính bên trên.