Tần Dực vừa đến thì Vưu Thi cũng vừa ra, hắn bảo thư kí Ôn dừng lại. Bên Vưu Thi vẫn hoàn toàn không biết chỉ là cô ta không thích cô giáo Kim đó, khuôn mặt non trẻ như vậy, cười đẹp như vậy. Liệu Tần Dực có để ý đến cô ta không? Dù đã cưới nhau, biết phải tin tưởng nhau nhưng Vưu Thi vẫn không làm được, ai bảo thời học sinh cô ta đã gặp lại hồ ly tinh cao cấp rồi.
Con ả đó không chỉ có gương mặt đẹp mà tính cách còn vô cùng đáng ghét, cũng may là cô ta đuổi nó đi mất. Nếu không thì Viễn Thành cũng chẳng đồng ý yêu đương cùng cô ta. Trở về hiện tại, tuy Vưu Thi vô cùng đắc ý nhưng cô ta vẫn để ý giới cô giáo Kim, thầm nghĩ cách đuổi vận xấu đi.
Còn người họ Tống trong miệng con gái, ngày nào rảnh cô ta sẽ đi xem thử. Nếu cô ả là một mầm họa cho gia đình, Vưu Thi sẽ nghĩ cách đuổi đi, thay vào đó là một giáo viên khác. Thế nhưng bây giờ chồng và con đều bình thường, con gái còn thích cô ta nên tạm thời Vưu Thi không có ý định so đo.
Đợi phu nhân rời đi, Ôn thư kí mới theo chỉ đạo của sếp chầm chậm trở về công ty. Nhìn khuôn mặt nhẹ nhõm cùng nghiêm nghị kia, Ôn Nhuận bỗng cảm thấy kì lạ, giác quan thứ ba của anh ta luôn muốn nhắc nhở một cái gì đó. Dường như giữa bí mật kia và cái anh ta nghĩ chỉ cách một bức màng mỏng, chọc một cái liền khai sáng.
Anh nghĩ mình bị điên! Tần tổng yêu vợ như vậy sao lại có người thứ ba chứ!? Anh làm việc với hắn lâu như vậy sao mà không hiểu hắn! Hừ… Dù không muốn thừa nhận nhưng Tần tổng đôi khi khó hiểu hơn cả phụ nữ, cảm giác câu sau vả mặt câu trước không vui chút nào.
Mê man đến cửa công ty, thư kí Ôn bị ánh mắt Tần tổng dọa cho tỉnh táo. Sau khi cung kính mở cửa cho người đàn ông quyền lực kia, Ôn Nhuận mới tát mình một cái. Nhắc nhở chính mình không nên nghĩ nhiều, thở hắt một cái anh trở lại dáng vẻ ngày thường, đi theo sau báo cáo công việc.
Lúc này Tống An đang đọc những tư liệu mà thám tử tư đưa cho, cô đã thuê anh ta từ 4 năm trước sau cái ngày mà Tống An quyết tâm trả thù gia đình họ Vưu. Danh sách dài từ đầu đến cuối, rất nhiều vụ tham ô, trốn thuế thậm chí còn có tội giết người. Ánh mắt Tống An dừng lại ở một bức ảnh, trong đó có một người đàn ông trung niên đang ôm thai phụ.
Người trong ảnh chính là Vưu Hành – ba Vưu Thi, người còn lại là Lệ Mân. Trông hai người có vẻ hạnh phúc, hơn nữa cô ta còn là một tiểu hoa đán nổi tiếng ngày nay. Nghe nói tạm dừng hoạt động vì điều trị ung thư nhưng… Đây là bị người ta làm to bụng chứ ung thư ở đâu chứ? Thẩm Quyên chắc chắn chưa biết, bà ta mà biết thì đâu để yên cho Lệ Mân. Ả đàn bà chanh chua đó chắc chẵn sẽ khiến cô ta xảy thai, sống không ra sống.
Cô bật cười, bỗng dưng trở nên đáng sợ. Ông bác thám tử ngồi thẳng lưng, chờ Tống An phân việc tiếp theo. Đây là phú bà của ông ta đó! Tuy đáng sợ nhưng làm việc với người vung tiền như rác đúng là sở thích của lão. Hơn nữa trước giờ Tống An rất hào phóng, chỉ cần làm xong vụ này là ông ta có thể nghỉ hưu và xây nhà biệt thự rồi.
“Tôi biết cô sẽ cần tư lịch của Lệ Mân nên tôi đã điều tra trước, tất cả những gì cô cần đều ghi ở mặt sau.” Ông ta thoải mái nói.
“Cảm ơn ông.” Tống An thu lại khí tức đáng sợ, vui vẻ nhìn tư lịch của cô nghệ sĩ nổi tiếng này. Ôi bất ngờ thật đấy, cô Lệ Mân này mới 18 tuổi, sinh nhật vừa mới hôm qua vậy mà bụng 6,7 tháng vậy rồi.
Thu lại một đống tư liệu khiến người khác sợ hãi, Tống An hào phóng cho thám tử một số tiền lớn, trước khi rời đi còn không quên nhắc nhở theo dõi bọn họ. Đi bộ dưới ánh mặt trời ấm áp, Tống An thử bắt lấy một ánh nắng, dải màu vàng nhạt xuyên qua tay cô. Bất giác cô lại nghĩ đã bao lâu rồi cô mới đi bộ dưới ánh mặt trời.
1 tháng…1 năm hay 2 năm? Haha, cũng chẳng cả nhớ nữa.
Vực dậy bản thân, cô vỗ nhẹ hai má, cổ vũ tinh thần đang trên đà suy nghĩ tiêu cực. Máy khẽ rung, Tống An lấy điện thoại xem, đó là một tin nhắn mời cô biểu diễn đàn piano ở một nhà hàng sang trọng. Mà thật trùng hợp nhà hàng đó cũng chính là nơi ông chủ tòa báo chí mời Vưu Thi và Tần Dực đi.
“Cô Emilia, chúng tôi trân trọng mời cô đến đàn piano cho buổi chiều hôm nay.”
“Tối nay tôi sẽ tới.” Nhắn lại một câu đồng ý, Tống An bước đi dưới ánh mắt trời rạng rỡ.
Chiều 5 giờ 30, Tần Dực chụp ảnh gia đình xong liền đồng ý lời mời của tổng giám đốc – nhà báo nọ đến một nhà hàng tư khá nổi tiếng.
Hoa Viên Cư là một trong những chuỗi nhà hàng uy tín, ở đây bảo vệ riêng tư rất tốt, đồ ăn cũng ngon. Nếu bạn có tiền ăn ở đây thì có khi bạn có thể gặp được Idol trong lòng mình vì nhà hàng có khá nhiều diễn viên nổi tiếng, lưu lượng đến ăn.
Tên giám đốc nhà báo tận dụng bữa ăn hôm nay, nói vài lời tốt đẹp trước mặt hắn có ý muốn hợp tác. Cho đến nay gia đình tuyệt sắc này rất nhiều công chúng để ý đến, hợp tác sẽ mang đến một số tiền nhất định cho công ty.
Ông ta nói nhiều, lúc khen này khen kia. Vưu Thi hơi nhức đầu, cô ta không ngờ là chồng lại đồng ý đi ăn với ông ta. Gã này vừa nhìn vào đã biết muốn móc nối quan hệ với anh ấy, Vưu Thi khinh thường người như vậy.
Bỗng một tiếng đàn du dương vang lên, đèn tắt chỉ để một ánh nhìn mờ ảo. Mọi ánh nhìn đều tập trung lên người phụ nữ mặc váy đen trên sân khâu nhỏ, eo nhỏ, da trắng, dường như tất cả những thứ đẹp đẽ đều tập trung vào người phụ nữ kia.
Gần như tất cả đàn ông ở đây đều tập trung vào body cô ấy, họ muốn nhìn vào gương mặt của chủ nhân eo nhỏ kia nhưng người phụ nữ lại đeo mặt, cái duy nhất họ nhìn thấy là đôi môi đỏ mọng.
Tác giả có lời muốn nói
Tác giả: Mặt trời tỏa sánggggg
Tống An: Nóng wá