Lúc tan làm thì cũng đã 7h tối, Tống An cô đơn rảo bước trên con đường vắng vẻ. Khi nãy cô có ghé qua quán ăn, còn mua thêm một phần để ngày mai hấp nóng lại rồi ăn. Bình thường Tống An đều tự nấu cơm ăn, mùi vị cũng ngon miệng nhưng hôm nay tâm trạng cô không tốt liền đi ăn ngoài.
Thời tiết dạo gần đây thất thường sáng nay rất nắng nhưng tối lại mưa to, cô đi vào nhà cất ô ở kệ giầy thay dép rồi mới bước vào trong.
Trong nhà không có rượu bia nên Tống An đi ngủ sớm, nghĩ tới hành động của Tần Dực chiều nay lại khiến cô suy nghĩ thêm vài lần. Cô không phải con nít ngây thơ, ánh mắt kia của Tần Dực tuy che dấu nhưng vẫn bị cô nhìn thấy được.
Sâu thẳm bên trong đó là một chút kinh diễm lại có chút yêu thích, đây là chưa đánh đã thắng sao? Dù sao thì cô cũng không chắc, khi đó Tần Dực nhìn thấy bức tranh của Nhan Nhan mới phản ứng như vậy hay là đối với cô? Hơn nữa khi hắn ép cô vào tường, bàn tay kia có lơ đãng chạm vào tai cô.
Thái dương có hơi đau nhức, Tống An biết bệnh cũ của cô lại tái phát. Cô lấy vỉ thuốc trong tủ, rót nước rồi uống sau đó mát xa vùng đầu đau nhức cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Ấy thế mà Tống An lại ngủ say, trước giờ mỗi khi bệnh tái phát cô đều phải trằn trọc đến sáng dù làm thế nào cũng không ngủ nổi. Nữ nhân trên giường yên giấc, hơi thở đều đặn hoàn toàn không biết từ sau cánh cửa một cái bóng to lớn bao trùm lấy cô.
Hắn vuốt ve từng tấc da một, nhẹ nhàng hôn lên bàn tay nhỏ nhắn kia. Tống An vì đau đầu ngủ vẫn nhíu mày, người đàn ông kéo tay cô ra bắt đầu chầm chậm mát xa, động tác thành thạo đến mức cô thả lỏng cơ thể cơn đau bắt đầu thuyên giảm.
“Không biết chăm sóc cho bản thân, em bảo sao anh không lo được chứ?” Người đàn ông mỉm cười nói, bàn tay vẫn chưa ngừng.
Tần gia
Tần Nhan đang xem hoạt hình mà cô bé thích nhất, nhưng hôm nay cô bé luôn nhìn ra ngoài không thèm để ý đến hoạt hình. Trời cũng sắp muộn rồi, sao baba vẫn chưa về nhỉ?
Nhóc con mềm mại có hơi phiền muộn và bực bội, mẹ nói hôm nay baba có việc bận nên phải tăng ca. Chắc baba sẽ về muộn hơn ngày thường, thậm chí tới nửa đêm mới về. Có điều nhóc không muốn đi ngủ, bức tranh gia đình đó nhóc chưa khoe baba, Tần Nhan muốn thấy baba cười vuốt đầu mình.
Thế nhưng chờ tới khi bé con thiếp đi, bé vẫn chưa thấy ba về. Vưu Thi cũng chưa thấy Tần Dực về muộn như vậy bao giờ, cô ta hơi lo lắng nhưng thư kí Yến đã gọi điện thoại cho cô ta nói ông chủ còn rất nhiều văn kiện chưa xong bảo cô ta ngủ trước.
Vưu Thi không nghĩ nhiều, cô ta bế Tần Nhan mang cô bé lên phòng ngủ. Đêm nay Tần gia không có ai, cô ta bí mật gọi người tình của mình đến. Đã lâu rồi hai người chưa gặp nhau, chồng cô ở nhà nên Vưu Thi cũng an phận không dám làm loạn.
Vưu Thi nói hai câu, sau đó vui vẻ thay quần áo. Mà người đàn ông đầu bên kia nhíu mày, gã do dự một chút rồi nhắn tin cho Tần Dực. Viễn Thành là bạn học cùng cấp 3 với Vưu Thi, hai người đều là những đứa trẻ hư hỏng nhưng Vưu Thi may mắn hơn nhiều cô ta có ba mẹ cưng chiều.
Còn gã chỉ là đứa con riêng nhà họ Viễn, trước giờ chỉ biết ăn chơi lêu lổng, việc duy nhất mà gã giỏi chắc là dỗ đàn bà. Vì trước giờ ham mê với thân thể của Vưu Thi nên hai người đã vụng trộm quan hệ sau lưng, nhưng ai ngờ người đàn ông tưởng chừng si tình kia lại ẩn chứa khuôn mặt đáng sợ đến thế.
Sau khi điều tra ra hai bọn họ dan díu, Tần Dực chỉ mỉm cười, không ai biết lúc đó hắn đang nghĩ gì? Thậm chí còn cho Viễn Thành cơ hội lén lút qua lại với Vưu Thi nữa chứ.
Trực giác nói cho gã biết người đàn ông đó cực kì nguy hiểm nhưng gã không thể không lao vào. Ai biết khi từ chối, gã có bị tên kia giết người diệt khẩu không?
Điện thoại vang lên một tiếng, gã thoát khỏi suy nghĩ vẩn vơ của mình. Chẳng biết người bên kia nói gì, Viễn Thành tái mét. Gã cất điện thoại gạt đi bàn tay nữ nhân đang muốn sờ vào người, sửa soạn chỉnh tề đứng lên.
Viễn Thành lúc này đang ở quán bar cùng với anh em, người anh em bên cạnh thấy gã đứng lên khó hiểu hỏi.
“Không phải chứ Viễn Thành, sao hôm nay lại rời đi sớm thế.”
“Đúng vậy, chẳng nhẽ cậu giấu mỹ nhân nào ở nhà sao? Ngày nào cũng xem điện thoại rồi về sớm.”
Gã đàn ông cười hư hỏng, tay xoa bóp nơi mềm mại của người phụ nữ. Ả đàn bà kia cũng hưởng ứng thoải mái rên rỉ vài tiếng. Hình ảnh thô tục như vậy Viễn Thành cũng chẳng để tâm, gã xoa đầu.
“Không phải, nhà có việc. Các cậu cứ chơi trước đi, để đền bù hôm nay tôi trả tiền.”
Gã nốc cốc rượu sau đó rời khỏi đây, bắt taxi đến Tần gia.