Cố Nam Thành tức sùi bọt mép, mấy người phụ nữ bên cạnh bị dọa không dám nói lời nào, trong lòng âm thầm lau mồ hôi cho Thịnh Hoàn Hoàn, may mắn người đối mặt với lửa giận của Cố Nam Thành không phải các cô, nếu không đã bị hù chết.
Các cô không khỏi bội phục dũng khí của Thịnh Hoàn Hoàn, lúc này còn dám khiêu khích Cố Nam Thành, cô cho rằng mình còn là Thịnh Hoàn Hoàn của trước kia sao?
Nhưng, cho dù cô cao ngạo đến mấy thì có thể có kết cục tốt được sao?
Thịnh Hoàn Hoàn ơi Thịnh Hoàn Hoàn, lần này cô nhất định sẽ vấp ngã trước Trần Do Mỹ!
Đối mặt với Cố Nam Thành như vậy, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy thật xa lạ, gã là chồng của Nam Tầm, đã quen biết cô nhiều năm, tuy rằng không đến mức thân thiết, nhưng ít nhất vẫn hoà thuận qua lại.
Hiện tại thấy gã không tiếc trở mặt với cô vì Trần Do Mỹ, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy thật châm chọc.
Có phải gã đã quên mình đã có vợ con không? Thật là cặn bã khắp phố, tiểu tam hoành hành!
Nhưng còn không chờ Thịnh Hoàn Hoàn nói chuyện, một bóng dáng nho nhỏ đã chẳn trước mặt để bảo vệ cô.
Chỉ thấy Lăng Thiên Vũ năm chặt tay nhỏ, thân thể run lên nhè nhẹ, cậu như một con thú non tức giận trừng Cố Nam Thành.
Cậu bị chọc tức đến mặt đỏ bừng, nhưng cậu không quên lời nói của Thịnh Hoàn Hoàn, vẫn luôn cố găng khống chế cảm xúc của mình, cậu phải bảo vệ Hoàn Hoàn, không thể để cô bị thương.
Hứa Oánh Oánh thấy vậy thì “Phốc” một tiếng bật cười: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô cũng thật không biết xấu hổ, lại để một thằng nhóc câm đứng ra gánh vác hậu quả thay mình, không biết xấu hổ sao?”
Lúc này đầu Thịnh Hoàn Hoàn đau muốn nứt ra, đã không thể bình tĩnh tự hỏi, cô trở nên rất bực. bội, câu Thằng nhóc câm’ của Hứa Oánh Oánh hoàn toàn làm cô mất hết lý trí: “Thiên Vũ, con tránh ra.”
Thịnh Hoàn Hoàn kéo mạnh Lăng Thiên Vũ ra phía sau, lập tức vọt tới trước mặt Hứa Oánh Oánh, tát thẳng một cái vào mặt cô ta.
Chát!
Cái tát này còn vang dội hơn lúc đánh Trần Do. Mỹ hồi nấy.
“Mày dám đánh tao.” Hứa Oánh Oánh bị đánh thì hai mắt đỏ lên nhìn Thịnh Hoàn Hoàn trừng trừng: “Thịnh Hoàn Hoàn, mày là con tiện nhân, có gì để kiêu ngạo, trước kia chủ động dụ dõ Lăng Tiêu, hiện tại không sống nổi ở Lăng gia nữa lại chạy ra quyến rũ đàn ông để bò lên.”
Hứa Oánh Oánh bị đánh trước mặt nhiều người như thế, một luồng máu nóng xộc thẳng lên đầu, lời nên nói không nên nói gì đều tuôn ra: “Vừa rồi còn giả bộ choáng ngã vào lòng Đường Nguyên Minh, thật chẳng biết xấu hổ, cũng không nhìn xem người ta có thân phận gì, sao lại nhìn trúng thứ tàn hoa bại liễu như mày”