Mộ Tư nói: “Nhưng ông ta đâu có tổn thương cô ấy, không phải sao?”
Nếu anh ta có thể sớm nghĩ ra điều này thì có lẽ mọi chuyện sẽ không đi đến bước đường không thể cứu vãn như vậy.
Bạch Băng dần dần buông cổ áo Mộ Tư ra, lại ngồi xuống sô pha, giọng nói từ phẫn nộ biến thành bất đắc dĩ: “Cậu còn không rõ sao, Thịnh Hoàn Hoàn đã kết hôn, cậuvà cô ta đã không có khả năng”
Mộ Tư nghĩ đến hình ảnh nhìn thấy ở Lăng gia vào buổi sáng hôm nay thì đau khổ nhăm mắt lại, thật lâu không thể mở miệng.
Bạch Băng nhìn gương mặt tái nhợt mỏi mệt của Mộ Tư, lửa giận trong lòng cũng dần dần tắt: “Cái nên nói tôi đã nói rồi, hy vọng cậu biết rõ ai mới là người cậu thật sự nên bảo vệ.”
Nói xong, Bạch Băng đứng lên rồi rời khỏi phòng khách.
Mộ Tư ngồi ở đó hồi lâu vẫn không nhúc nhích, hai câu nói cuối cùng của Bạch Băng luôn quanh quẩn bên tai anh ta.
Không biết qua bao lâu, Mộ Tư mới đứng lên.
Anh ta đi đến phòng Bạch Tuyết, đẩy cửa bước vào.
Bạch Tuyết đã ngủ rồi, cô ôm một con gấu trong ngực, thân thể cong lại, tư thế ngủ này thể hiện cô không có cảm giác an toàn.
Mộ Tư đi qua ngồi xuống, nhìn cô gái trước mắt.
Anh ta luôn đau lòng cho Bạch Tuyết, vì thế mỗi lần đối mặt với Thịnh Hoàn Hoàn sống an nhàn sung sướng thì sẽ bất giác nhớ tới cô ta, trong lòng tràn ngập bài xích với Thịnh Hoàn Hoàn.
Nghĩ đến những câu nói cuối cùng của Bạch Băng, Mộ Tư duõi tay vén sợi tóc trên mặt Bạch Tuyết ra sau tai, lộ ra một khuôn mặt sạch sẽ trong trẻo.
Tuy rằng gương mặt này không đẹp bằng Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng cũng hết sức đáng yêu, trong trẻo đơn thuần, làm người ta bất giác sinh ra ý muốn bảo vệ.
Anh ta luôn cho rằng mình thích Tuyết Nhi.
Nhưng không biết từ khi nào, anh ta lại cầm lòng không đậu mà quan sát nhất cử nhất động của Thịnh Hoàn Hoàn. Hành động này làm anh vừa áy náy lại phãn nộ, chỉ có thể đẩy Thịnh Hoàn Hoàn ra xa hơn. Bởi vì làm vậy mới có thể giúp anh giữ được lý trí.
Hiện tại, rốt cuộc anh ta đã hoàn toàn đẩy cô ra xa như ước nguyện!
Nhưng người đau đớn lại là chính mình!
Mộ Tư không ngờ mình vừa rời đi một tuần mà Thịnh Hoàn Hoàn đã gả cho người khác, không cho anh chút cơ hội cứu vấn nào nữa.
Nhưng nếu cô không kết hôn thì phải tới khi nào anh ta mới có dũng khí đối mặt với tình cảm mình chôn sâu dưới đáy lòng kia?
Ở Mỹ, anh ta đã cầu hôn Bạch Tuyết.
Trở về nước, nếu không nghe tin cô kết hôn thì có lẽ anh còn chưa thấy rõ trái tim mình nhanh như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!