“Hoàn Hoàn?” Lăng Kha phức tạp nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chăm chằm cậu bé ngủ say trong lòng, vẻ mặt hờ hững.
Mà Mộ Tư nhìn nửa bên mặt của Thịnh Hoàn Hoàn, trong lòng như bị kim đâm, anh ta lấy điện thoại của cô ra, cố nói với giọng bình tĩnh: “Hoàn Hoàn, anh mang điện thoại đến rồi, em xuống đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn ngoảnh mặt làm ngơ, lúc này cổng Cố gia mở ra, cô cố kiềm nén không nhìn người đàn ông dưới xe mà nói với tài xế: “Vào đi, đừng quan tâm anh ta.”
“Hoàn Hoàn” Nhìn xe chậm rãi chạy vào Gố gia, Mộ Tư sốt ruột gọi tên Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn không khống chế được mà căng thẳng, sau đó nhắm mắt lại, cứ như che chắn giọng nói của anh ta.
Kỳ thật anh ta không cần tự chạy đến một chuyến!
Không gặp thì tốt cho mọi người, gặp chỉ làm người ta khó xử.
Ngày xưa thân mật bao nhiêu thì hiện giờ sẽ khó xử bấy nhiêu.
Nếu anh ta còn chút lý trí thì nên biết, giao điện thoại cho bảo vệ để gửi cho cô sẽ là cách làm sáng suốt nhất.
Nhưng Mộ Tư không làm vậy, anh ta lập tức lên xe, chạy theo vào Cố gia.
Hai chiếc xe một trước một sau cùng ngừng lại, Mộ Tư xuống xe, mang vẻ ngoài sạch sẽ ôn hoà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn từ ngoài xe.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trong xe, hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Lăng Kha nhỏ giọng mà nói: “Hoàn Hoàn, cậu nên nói chuyện với anh ta đi, trốn tránh không thể giải quyết vấn đề, tớ ngồi trong xe trông trẻ giúp cậu.”
Không biết Thịnh Hoàn Hoàn suy nghĩ cái gì, qua hồi lâu cô mới cẩn thận buông Lăng Thiên Vũ ra, xuống xe đi đến một bên.
Mộ Tư đi theo, nhìn bóng dáng thon thả của cô, trong lòng đột nhiên dâng lên một khát vọng mãnh liệt, thật muốn kéo cô vào lòng mà ghì thẳng vào người mình.
Qua hồi lâu vẫn không nghe thấy Mộ Tư mở miệng, Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Không phải anh nói có chuyện muốn nói sao, nói đi.”
“Nhà em xảy ra chuyện, tại sao không nói cho anh biết?” Nghe giọng nói lạnh nhạt của cô, sau một lúc Mộ Tư mới tìm lại được tiếng nói của mình.
Cô không quay đầu lại: “Tôi có thể tự giải quyết chuyện nhà mình, không cần làm phiền người khác.”