” Tôi có việc bận, Tông Trạch sẽ đưa em về nhà nhé.”_hắn nói.
Có vẻ như hắn không muốn nói nên cô cũng đành vậy, không hỏi thêm. Chỉ là cô có chút buồn.
Huỳnh Tông Trạch đứng đó cũng ái ngại. Cậu ta không ngờ tình cảm của hai người họ tiến triển tốt như vậy, nhưng chỉ cần Kim Nguyên đe dọa, hắn ta liền chạy đi.
” Vậy anh đi đường cẩn thận nhé.”
Hắn cũng cảm thấy có lỗi, nhưng bây giờ tính mạng của Kim Nguyên vẫn quan trọng hơn.
” Tôi sẽ về sớm. Tông Trạch đưa cô ấy về nhé.”
” Ưm.”_cô gật đầu.
” Vậy tôi đi đây.”
Nói rồi hắn liền rời đi ngay. Hắn nhận được một tin nhắn mà Kim Nguyên gửi cho hắn, đó là địa chỉ mà cô ta đang ở, là ở khách sạn.
” Phu nhân chúng ta về nhà thôi.”_Tông Trạch nói.
” Vậy để tôi chuẩn bị đồ đã, anh cứ ra xe đợi trước.”
” Vâng phu nhân.”
Huỳnh Thiên Minh lái xe tới đó với tâm thế vô cùng lo lắng. Hắn sợ Kim Nguyên sẽ làm chuyện dại dột, cô ấy bốc đồng như vậy, chuyện gì lại không dám làm.
…
Đến nơi, hắn xuống xe rồi đi vào trong. Đó là khách sạn phòng 205.
Hắn đi tới liền gõ cửa phòng, bên trong cánh cửa mở ra, nhưng rất tối, không có ánh đèn nào. Hắn loay hoay tìm chỗ mở đèn thì từ đằng sau một vòng tay ôm lấy eo hắn.
” Tại sao anh lại cố tình né tránh em?”_cô ta hỏi.
” Em bị ngốc à? Anh tại sao lại đi né tránh em. Nào mở đèn lên đi, chúng ta nói chuyện.”
” Em không muốn.”
Hắn mở vòng tay của cô ra nhưng không được, cũng không còn cách nào khác, hắn đành để cho cô ôm như vậy. Hắn nhích người tới mở đèn sáng lên.
” Sao hôm nay anh không nghe máy của em? Em gọi cho anh hàng trăm cuộc?”
” Anh có chút bận nên không để ý điện thoại.”
” Anh bận cái gì? Trợ lý của anh nói với em là anh ra ngoài với cô ta? Hai người là đi đâu?”
Cô tra hỏi hắn tới tấp, đúng là hai người họ cùng ra ngoài, bây giờ hắn biết lấy lí do gì để biện minh đây.
” Chuyện này không quan trọng lắm, nên anh nghĩ không cần nói với em.”
” Rốt cuộc anh xem em là cái gì hả? Anh là muốn bỏ rơi em.”_cô ta đi lại bàn cầm con dao gọt trái cây lên.
Huỳnh Thiên Minh liền có chút ái ngại. Rốt cuộc thì cô ta muốn làm gì, muốn uy hiếp anh cho bằng được à?
Hắn thấy cô đang mất bình tĩnh như vậy cũng đành nói mấy câu ngọt ngào mà an ủi.
” Em ngốc quá. Em còn nghi ngờ tình cảm của anh sao? Chúng ta yêu nhau bao lâu rồi? Em nghĩ anh sẽ vì một cô gái vừa quen mà bỏ rơi em sao?”
” Nếu như anh thật sự làm như vậy. Ngày mai anh sẽ không còn gặp em nữa.”
” Nào, bỏ con dao xuống. Như vậy rất nguy hiểm.”
Hắn tiến lại giật lấy con dao của cô, hắn ôm cô vào lòng rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán chấn an cô.
” Sau này không được suy nghĩ dại dột. Anh không cho phép em làm tổn hại bản thân, như vậy anh sẽ rất đau lòng.”
” Vậy tại sao anh đi với cô ta? Em nhắn tin, gọi cho anh cũng không được? Anh biết em suy nghĩ nhiều mà? Trước đây anh đâu có như vậy?”
” Là mẹ bảo anh chở cô ta ta ngoài, em biết đó…anh chỉ là tuân theo lời, thật ra cũng không muốn.”
” Vậy còn điện thoại?”
Cô ta cố tình hỏi tới tấp, muốn biết cho bằng được, nhưng Huỳnh Thiên Minh lại cao tay hơn.
” Anh để quên điện thoại trong xe cả ngày. Không chú ý, Tông Trạch nhắc anh liền mở ra xem chạy đến tìm em ngay.”
” Vậy mà em cứ tưởng…”
” Em tưởng anh và cô ta đang hạnh phúc bên nhau à? Ngốc quá…sao có thể được.”
Cô ta lại áp vào lòng Huỳnh Thiên Minh, thật ra hắn cũng không còn nhiều cảm xúc dành cho cô lắm, chỉ là vì muốn an toàn tính mạng cho cô, nên đành bịa ra hết tất cả. Cô mà biết được những chuyện thật sự của hôm nay, chắc hẳn đã cắt tay tự vẫn thật rồi.
Hắn ngồi trên giường, được thế cũng ôm lấy cô, hai tay vỗ vào vai an ủi. Hắn nghĩ thầm không biết bây giờ vợ hắn đã về đến nhà chưa. Hắn định lấy điện thoại gọi cho Tông Trạch thì cô liền bật dậy nói tiếp.
” Hai ngày nữa là em ra nước ngoài rồi. Anh có biết chuyện này không?”
” Em ra nước ngoài làm gì?”_hắn vẫn chưa cập nhật được tin này.
” Là chủ tịch cử em ra nước ngoài công tác một tháng. Em không muốn đi cũng không được.”
” Một tháng sao?”_hắn bất ngờ.
Là ba của hắn đề cử cô, chẳng lẽ ông ấy là đang muốn tạo cơ hội cho hắn ở bên Tiểu Thư. Hắn chỉ suy nghĩ loáng thoáng cũng đoán ra được một phần.
” Ưm. Em không muốn rời xa anh chút nào.”_cô rơi nước mắt.
Hắn liền không chịu được mà đưa tay lau nước mắt cho cô.
” Nếu đã là công việc thì đành chấp nhận vậy. Nhưng nếu anh có thời gian sẽ bay qua thăm em.”
” Nhưng như vậy có phiền anh không? Chúng ta cách xa nhau như vậy. Không phải nói muốn đi là đi.”
” Sao lại phiền. Anh qua gặp người yêu anh mà.”
” Tối nay anh ở lại đây với em được không? Còn một đêm nữa là em đi rồi.”