“Phu nhân Hạ cô có sao không? Để tôi chuẩn bị xe nhé! ” Quản Gia Lâm lật tấm chăn ra cô đã vỡ nước ối.
“Bác quản gia, cháu đau quá..” Hạ Như Ân cáu chặt lấy tay quản gia.
“A a aaa” Quản Gia Lâm nghiếng chặt răng, ông bồng cô xuống nhà.
Người hầu nữ cũng cầm theo những giỏ đồ em bé mà Hạ Như Ân đã chuẩn bị sẳn, tất cả mọi người điều luống cuống chạy theo.
“Đợi con với” Andre nhanh tay lấy điện thoại lon ton chạy theo mọi người.
“Alo bố nghe đây, sao con trai của bố chưa ngủ.” Phong Thần Vũ đang ở nước Mỹ anh đang chỉnh sửa vài cái hợp đồng thì nhận được điện thoại cậu bé.
“Bố à, mẹ đau bụng sắp sinh em bé rồi ạ. ” Cậu bé luống cuống nói.
“Được rồi bố về ngay” Phong Thần Vũ bỏ hết công việc anh đặt vé máy bay, bay về ngay trong đêm.
“A đau quá.” Hạ Như Ân ngồi trên xe cáu chặt lấy tay quản gia và người hầu.
“Phu nhân, phu nhân hít vào thở ra hít vào thở ra, sắp tới bệnh viện rồi.” Hạ Như Ân làm theo lời bác quản gia.
Hạ Tử Sâm chuẩn bị lâm trận với Phong Thiên Di cả hai vợ chồng chuẩn bị tới bước lột đồ nhau, lại nhận được cuộc gọi của cậu bé.
“Alo cậu à, mẹ con sắp sinh em bé rồi” Andre cứ lần lượt bàn tay nhỏ thoăn thoắt bấm gọi Dương Kỳ và Tử Sâm.
Mọi người nghe tin ba chân bốn cẳng chạy đến bệnh viện.
Vừa tới bệnh viện cô được đẩy vào trong.
“Phu Nhân Hạ đã nỡ 10 phân rồi, đẩy vào phòng sanh.” Bác sĩ kham khám rồi đẩy vào.
“Ngừoi nhà vui lòng ở ngoài.” Y tá đóng lại cửa.
Tất cả người hầu trong nhà ai cũng lo lắng cho cô mọi người đều có mặt ở bệnh viện, cậu bé thì lo lắng cho mẹ cũng hơi mít ướt ngồi vào lòng ông quản gia.
“Andre ngoan nhé, mẹ sẽ không sao.” Lâm Quản Gia an ủi cậu bé.
Phong Thần Vũ lúc này đã ra sân bay lòng anh lo lắng không thôi, miệng vẫn luôn cầu nguyện cho vợ.
Phong Thần Vũ gấp không chuẩn bị gì cả chỉ càm chiếc điện thoại đã ra sân bay.
“Andre” Hạ Tử Sâm và Dương Kỳ đã có mặt ở bệnh viện, chỉ có hai anh và Nhật Hạ, Phong Thiên Di mới sinh em bé nên phải ở nhà trong lòng cô rất muốn đi.
“Cậu, ba Kỳ.” Andre chạy lại ôm lấy hai anh.
“Con ngoan nhé, mẹ sẽ không sao đâu mẹ sẽ sinh em ra chơi cùng con.
“Dạ.
Mọi người ngồi ở ngoài, Hạ Tử Sâm đã một lần chứng kiến cô sinh Andre rất khó khăn không dễ gì trong lúc sinh cô còn ngất xĩu nên anh rất lo.
Hạ Tử Sâm đi qua đi lại lo lắng.
Chiếc đèn đã chuyển sang màu xanh, y tá bồng một đứa bé trai kháu khỉnh ra.
“Ai là bố của đứa bé, lại đây ẩm con nào.” Phong Thần Vũ vẫn đang trên máy bay không về kịp.
“Hạ Tử Sâm chị hai con sao rồi ” Cũng may là bố mẹ Hạ Như Ân nghe tin con gái sắp sinh đã chạy đến bệnh viện.
“Chị hai không sao ạ.” Hạ Tử Sâm thở phào nhẹ nhõm.
“Không có bố đứa bé ở đây sao, ông bà cũng được bế bé nhé.” Bà ngoại đi lại bồng đứa bé da trắng hồng hào kháu khỉnh trên tay.
“Thằng bé giống Thần Vũ quá.” Mã Lan mỉm cười khen đứa bé.
“Chị hai tôi sao rồi.” Hạ Tử Sâm vẫn còn lo cho chị chạy lại hỏi y tá.
“Phu Nhân Hạ không sao ạ, chuẩn bị đẩy sang phòng VIP ạ.
“Ừm.
*****
Mấy tiếng sau!
Phong Thần Vũ anh vừa đáp sân bay đã chạy thẳng đến bệnh viện.
“Dạ ngài Vũ Phu Nhân Hạ đã ở phòng 1005 ạ” Một nữ y tá nói.
Phong Thần Vũ chạy vội vã lại đẩy cửa vào, mọi người thấy anh liền ra hiệu nhỏ tiếng.
“Anh hai, chị thấy vừa mới ngủ anh nhẹ thôi ạ” Hạ Tử Sâm đi lại nói.
“Anh biết rồi, cảm ơn mọi người đã đến có anh rồi mọi người về nghĩ ngơi đi.” Phong Thần Vũ nhẹ nhàng đi lại xoa lấy đầu cô anh đặt lên trán cô một nụ hôn hạnh phúc.
Sau đó anh mới quay qua chiếc nôi nhìn đưa con trai lém lĩnh của mình.
“Thằng bé rất giống con” Mã Lâm liền lên tiếng vỗ vai anh.
“Dạ thằng bé giống thật, bố mẹ chắc cũng mệt rồi, con bảo Nam Kiên chuẩn bị xe đưa bố mẹ về nghĩ ngơi nha” Nam Kiên liền mời ông bà xuống
“Ừm, con nhớ giữ sức khỏe chăm sóc con bé giúp mẹ nhé.” Mã Lan ôm anh một cái.
“Vâng ạ.
Nhật Hạ bụng cũng to nên có chút hơi mệt, Dương Kỳ và Hạ Tử Sâm dặn dò một số thứ cần thiết sau đó chào tạm biệt anh đi về.
“Vợ à em vất vả rồi, anh xin lỗi khi em đau anh đã không ở bên.” Phong Thần Vũ nắm tay cô nói