Phong Thần Vũ khônh buông tha cô, anh lại trêu ghẹo thêm một chút.
“A…ưm..” Phong Thần Vũ không nói anh lại trực tiếp đâm vào sâu bên trong cô.
“Ưm…….ư….nhẹ thôi” Hạ Như Ân rên rỉ ngửa cổ mà thở dốc, cả tấm trán đều lăn dài mồ hôi xuống tận cổ.
“Ưm….sao… anh… lại… không…đeo …bao” Phong Thần Vũ anh ra vào mảnh liệt khiến cô nói không thành tiếng, giọng nói đứt quảng dần dàn chở nên khó khăn.
“Không sao đâu bé à, anh muốn có thêm một cô công chúa.” Phong Thần Vũ thân dưới đâm liên tục sâu vào tận bên trong cô, các miệng nhỏ lại hút lấy anh mảnh liệt.
Tay anh xoa nắn hai bầu ngực, còn hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.
“Ưm…..em không muốn đâu…” Hạ Như Ân hơi ngán ngẫm việc sinh con vì nó rất đau.
“Nhưng anh muốn..” Phong Thần Vũ nói xong liền động thủ mạnh hơn.
Phong Thần Vũ đâm thêm mười mấy cái liên tục, anh dịnh chặt lấy bờ mông của cô, anh gầm nhẹ một tiếng ngay cổ, đã phóng hết tình trùng sâu vào bên trong.
Phong Thần Vũ ôm lấy cô, Hạ Như Ân chân quấn quanh eo anh, cô ôm chặt lấy cổ anh tựa đầu vào bờ ngực anh mà mệt mõi thở dóc.
Hạ Như Ân cứ nghĩ anh đưa cô về phòng, nhưng không anh lại ngồi xuống ghế làm việc, cô ngồi trên người anh, anh đã cầm cậu bé dựng thẳng lên một lần nữa lại đâm vào cô.
“Aaa, em không muốn nữa đâu..” Hạ Như Ân bị đâm đột ngột chưa kịp thích ứng nên cô có chút hơi đau.
“Em bảo sẽ không hối hận mà..” Phong Thần Vũ vén mái tóc đen dài óng mượt của cô sang một bên tai mà nói.
“Em hối hận rồi, anh rút ra đi mà” Hạ Như Ân nức nở nói.
“Tha cho em lần này ” Phong Thần Vũ rút cậu bé của mình ra, anh để cô ngồi trên bàn mặc lại đồ cho cô, anh cũng bận lại đồ sau đó để cô ngồi trên chiếc ghế
Còn anh thì đi lấy khăn giấy dọn dẹp lau sạch sẽ trên bàn và dưới đất.
“Bế em..” Hạ Như Ân nhìn anh mà nói.
“Được, về phòng thôi nào vợ.” Phong Thần Vũ bế cô về phòng. Hạ Như Ân ôm chặt anh.
Trên đường về phòng, cô đã ngủ lúc nào không hay, anh đã nhẹ nhàng để cô nằm xuống giường nghĩ ngơi.
Dáng vẻ của cô lúc ngủ rất quyến rũ, khiến anh rời mắt không được, cổ anh lại khô khô mà nuốt nước bọt liên tục
Mặc dù là mới làm xong, anh không nỡ hành cô nên đã tự đi vào nhà vệ sinh giải quyết.
Phong Thần Vũ đi ra thấy cô nằm ôm gấu bông của con trai cứng ngắt, anh đã lấy nó ném nó đi.
“Sao mày dám dành vợ với tao?
******
Tối hôm đó ở căn biệt thự của Dương Kỳ!
“Cô Hạ ơi.” Ander đứng bên ngoài cửa phòng gõ cửa liên tục, cậu bé đã được đi chơi cả ngày với Dương Kỳ và Nhật Hạ.
Vẫn như mọi hôm cậu bé phải ngủ phòng riêng.
“Sao đấy con.” Dương Kỳ đứng dậy mở cửa ra.
“Cô Hạ ơi, cô Hạ cho con xin lại gấu bông đi ạ, không có nó con ngủ không được ” Vẻ mặt đáng yêu của cậu bé khiến Nhật Hạ thấy tội nghiệp.
“Nhưng con hứa là sẽ cho cô Hạ mượn rồi mà” Nhật Hạ liền lấy con gấu bông ôm vào người.
“Không được đâu ạ.” Ander cũng nhanh tay nhanh chân chạy lên giường muốn giật lại.
Khi dẫn cậu bé đi chơi, Dương Kỳ và Nhật Hạ đã gây lộn với nhau những chuyện nhỏ nhặt, Nhật Hạ không muốn ngủ cạnh anh nên đã mượn gấu bông của Ander để chắn lại giữa giường.
“Thế ngủ đây với ba luôn nhá” Dương Kỳ thấy hai cô cháu giành nhau vì con gấu, anh đã đi lại giường nói.
“Không được đâu ạ, bố mẹ có dặn nếu ngủ lại nhà ba Kỳ thì không được làm phiền ba Kỳ và cô Hạ, phải để cho ba và cô có không gian riêng.
“Ranh con..” Dương Kỳ nhéo nhẹ má cậu bé mà nói
“Thôi trả con này, không người ta lại bảo người lớn mà dành gấu bông với con nít.” Nhật Hạ luyến tiếc buông gấu bông ra mà trả lại cho cậu bé.
“Con cảm ơn ạ, con xin phép cáo từ….” Ander liền nhảy xuống khỏi giường mở cửa phòng đi ra.
“Chút ba và cô ngủ ngon ạ, ba nhớ dỗ cô Hạ nhé.” Cậu bé bất ngờ lại mở cửa lú đầu vào mà nói.
“Trời ơi! ” Dương Kỳ ngao ngán vì sự lanh lợi này của cậu bé mà đập tay lên trán.
“Hứ..” Nhật Hạ hứ nhẹ một cái lại đứng dậy mở tủ ra tìm một chiếc gối ôm lớn, mà lấy ra để lên giường.
“Ai mà lấn qua chiếc gối này thì làm chó đấy.” Nhật Hạ hất mặt lên nhẹ lại nằm xuống xoay lưng với anh. Cập 𝐧hậ𝒕 𝒕r𝘶𝓎ệ𝐧 𝐧ha𝐧h 𝒕ại ﹙ 𝒕r𝘶𝗆𝒕r𝘶𝓎𝑒 𝐧.𝒗𝐧 ﹚
“Em à, anh xin lỗi.” Dương Kỳ cũng là người sai nên đã xuống nước xin lỗi cô.
“Đừng chạm vào người em.” Nhật Hạ nói.
“Em nhớ đó, không thèm chạm nữa.
“Ừa cảm ơn à” Nhật Hạ nói, anh cứ nghĩ cô sẽ tha lỗi cho mình, nhưng bước đi này của anh hơi sai.
“Ơ…
Dương Kỳ tắt đèn phòng mà nằm xuống giường, anh muốn chợp mắt ngủ, nhưng lòng lại khó chịu vì mỗi buổi tối cả hai sẽ ôm nhau ngủ, anh đã quen bữa nay không có cô lại bứt rứt khó chịu.
Nhưng đổi lại cô lại ngủ rất ngon còn ôm chiếc gối cứng ngắt, cô không biết chuyện gì?
Dương Kỳ đã xoay nhẹ người cô qua anh rón rén lấy chiếc gối ôm từ tay cô, anh ném thẳng chiếc gối ôm xuống dưới sàn mà không thương tiếc
“Dám dành vợ với tao à” Dương Kỳ chửi chiếc gối ôm.
Anh để đầu cô lên tay mình, nhẹ nhàng đắp chăn lại ôm cô ngủ thiếp đi.