Phong Thần Vũ bồng Hạ Như Ân trên tay, anh nhìn Nam Kiên nói
“Xử hắn ta ”
“Vâng Lão Đại” Nam Kiên khẽ gật đầu túm lấy cổ áo hắn ta lôi đi chỗ khác..
“Các người các người, trả phải bảo xoá nợ cho tôi sao, buôn tôi ra..”
“Lão đại bọn tôi chưa từng nói câu đó.
Hạ Như Ân ra sức vùng vẫy, Phong Thần Vũ để cô ngồi vào trong xe, lái xe về căn biệt thị của anh..
“Thả tôi ra, anh đưa tôi đi đâu thế..
“Về nhà..
“Thả tôi ra ” Hạ Như Ân cố gắng mở cửa, nhưng Phong Thần Vũ anh đã nhanh tay khoá cửa lại..
Anh đã đưa cô về căn biệt thự xa hoa lộng lẫy của mình, anh xuống mở cửa xe, cô không có ý định bước xuống xe, anh liền bế cô.
“Để tôi xem em lì cỡ nào..” anh đã nhấc cô lên bồng cô vào nhà
Hạ Như Ân múa mấy tay chân vẫn không có nhê gì.
Phong Thần Vũ đã bế cô một mạch lên phòng của anh, anh quăng cô xuống giường.
“A..” cô liền lùi lùi về sau, anh cởi bỏ chiếc áo khoác vest ra, từ từ cởi những cúc áo, anh tóm lấy chân cô và kéo cô sát lại gần mình..
“Đêm nay tôi sẽ cho em lên đỉnh..
“Anh tha cho tôi đi, tôi không biết gì thật mà.” Hạ Như Ân oan ức mà khóc to nói..
Phong Thần Vũ tuy lạnh lùng nhưng anh chưa từng gần phụ nữ, anh thấy cô khóc lớn tay chân không biết làm gì, cô càng ngày càng oà khóc lớn hơn..
“Được rồi được rồi, tôi sẽ không làm gì em, mất hứng rồi” Hạ Như Ân thấy anh nói vậy, liền lấy tay lau nước mắt nước mũi
“Anh nói thật à, thế tôi cảm ơn..” Cô định cảm ơn suông đứng dậy phủi đít định rời đi
Phong Thần Vũ kéo tay cô lại, cô ngồi thẳng ngay trên đùi anh, tay anh ôm chọn lấy vòng eo cô..
“Bé có định chạy đi đâu đây..
“Anh bảo anh tha cho tôi rồi mà” cô La làng
“Tôi bảo không làm gì em đêm nay, chứ đâu phải bảo cho em đi..
“Anh là đồ nói xạo, đàn ông ai cũng như nhau
“Tôi không tồi như tên bạn trai em..
“Tôi không biết thả tôi ra..
“Tôi không thả
“Biến thái biến thái, đồ lưu manh..” cô la lớn hét lớn trong phòng, đó là phòng cách âm, dù bên ngoài có nghe tiếng cô la, cũng chả ai dám bước vào
“Em la đi, xem ai dám vào cứu em..” Hạ Như Ân cảm thấy không làm gì được anh, nên tìm kiếm xung quanh.
“Tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh..
“Tìm cái này à..” anh giơ lên trên tay anh đang cầm điện thoại của cô..
“Trả đây..
“Không trả, như này đều nằm trong tay tôi, ai dám lại..
“Đồ khốn nhà anh..” Hạ Như Ân bất lực cô biết làm gì, cô ngồi trên đùi anh gục đầu xuống..
“Tôi thật sự không biết chuyện của hắn ta, tại sao hắn ta thiếu nợ các anh các anh không tự kiếm hắn giường lại muốn tôi ngủ với anh, hắn ta là đồ khốn anh cũng giống hắn ta, tôi đâu phải người nợ các anh, giờ tôi lại trả thấy Hán s, thôi được rồi, tôi biết tôi thật sự không làm gì được anh, anh muốn làm gì thì cứ làm, ngày mai tôi còn phải đi làm, hi vọng anh làm xong rồi, thả tôi đi, cứ xem như chúng ta chưa từng quen nhau vậy ” cô vừa nói vừa khóc
Nước mắt nước mũi chảy trên mặt, anh không biết mình đã làm gì sai, không kìm nén lòng được, anh đã lâu nước mắt cho cô
“Được rồi, tôi hứa tôi sẽ không làm gì em, ngày mai sẽ thả em ra..
Hạ Như Ân mừng thầm trong lòng nhưng cô vẫn đang cố giả bộ..
“Anh đừng nói xạo, dễ gì anh thả tôi ra, thôi được rồi tôi biết đàn ông các anh đều giống như nhau, anb còn chưa làm gì tôi, làm sao mà thả tôi ra được..
“Tôi nói thật, tôi không phải đồ khốn như em nghĩ, đồ trong phòng tắm, đi thay đi..
“Ừm..” Anh buông tay ra khỏi eo cô, cô đứng dậy đi vào hướng phòng tắm, cô lièn lộ ra nụ cười vui sướng, cô bánh trên người trước đầm ôm bó sát, vòng nào ra vòng đấy, vòng 1 căng tròn, vòng 2 thon thả, vòng 3 đẩy đà, anh nhìn thấy liền nhịn không được, cậu em đã căng lên nhưng kìm nén lại.
“Chết tiệt, rút lại lời nói chả khác nào bị gọi là đồ khốn..” vẻ mặt căng thẳng anh liền kìm nén lại dục vọng vào trong.
Cô đã rửa mặt chuẩn bị thay đồ, cô kéo chiếc khoá của váy đằng sau ra, nhưng nó đã bị kẹt kéo mãi không được, Phong Thần Vũ thấy cô trong phòng tăm đã quá lâu, anh gõ cửa..
“Này, lâu vậy
“Anh chờ tôi một lát, tôi đang thay đồ..
“Thay có bộ đồ làm gì lâu vậy “
“Khoá váy tôi bị kẹt rồi, tôi mở không được, anh chờ tôi một lát..
“Mở cửa ra đi, tôi giúp em.
“Không được..
“Tôi hứa sẽ nhắm mắt lại, không làm gì em..
Hạ Như Ân cũng tin lấy lời nói anh, cô khẽ mở cửa ra, cô quay lưng lại, đứng trước mặt anh, anh kéo mãi cũng không được, anh cố gắng kéo một cái mạnh xuống..
Anh thấy cả tấm lưng trắng nõn nà của cô lắng mịn, mặt đỏ cả lên..
Hạ Như Ân giật mình, cô quay người lại nhìn anh, Phong Thần Vũ lại đè lấy eo cô vào tường..
“Anh, anh làm gì vậy..
“Tôi sắp không kìm chế được rồi, em biết cách làm người khác mê người rồi đấy..
“Tôi, tôi không có..” Hạ Như Ân ngại ngừng quay mặt sang chỗ khác, anh cầm lấy cằm cô, quay sang mặt đối mặt với anh.