Đến khi trở lại giường, Tống Gia Tuệ đã nằm trong vòng tay mình, anh mới hỏi “Sao lúc nãy không bật đèn? Em muốn làm chuyện gì mờ ám hả?”
“Em… chỉ là không muốn anh nhìn thấy mặt em nhợt nhạt lúc tẩy trang thôi”, cô ngập ngừng một chút viện đại một lý do nào đó, chắc là anh sẽ không tin nhưng cô chưa tìm ra được lý do nào hợp lý hơn như vậy.
“Cũng đâu phải chưa từng thấy mặt mộc của em, có gì phải che giấu chứ”, Hoàng Minh Huân vừa hôn lên tóc cô xong liền nói.
Tống Gia Tuệ không muốn nói tiếp nữa vì nói một hồi thể nào cũng bị lộ, cô liền áp mặt vào ngực anh thỏ thẻ “Huân… chúng ta ngủ thôi!”
Nếu cô đã không muốn nói anh cũng không ép nữa, vừa nghe cái lý do ba chấm kia đúng là ngốc như cô mới nghĩ ra được, còn anh không ngốc đến nổi tin là thật. Nhưng mà cứ tạm thời bỏ qua, cô ngoan ngoãn như vậy chắc đó cũng không phải việc gì to tát.
[…]
Sáng hôm sau ngủ dậy, Hoàng Minh Huân vừa bước vào nhà tắm thì có tiếng gõ của vang lên, cô cứ tưởng là nhân viên khách sạn mang đồ ăn sáng đến mới lười nhác ra mở cửa nhưng không ngờ đó lại là người chú yêu quý của cô – Tống Tiến Thành. Thấy Tống Gia Tuệ mở cửa khuôn mặt có phần mệt mỏi thường ngày biến đâu mất thay vào đó là nụ cười rất rạng rỡ, liên mồm khen cô có bản lĩnh, có tương lai, sau này ắt hẳn làm nên đại sự…
Tống Gia Tuệ mới ngủ dậy, não chưa kịp chạy, không hiểu ý Tống Tiến Thành muốn gì, những lời vừa rồi trái ngược hoàn toàn với lần trước cô đến TD tìm ông ta.
Tống Tiến Thành lấy ra một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần mà đã có chữ ký một bên rồi, nói một tràng dài “Bản hợp đồng này chú đã ký tên rồi, lúc đó luật sư cũng đứng đấy làm chứng, nếu con chưa yên tâm thì chúng ta có thể ký lại một lần nữa trước mặt luật sư. Còn nữa, các thủ tục chuyển nhượng sẽ được hoàn thành trong vòng khoảng một tháng, một tháng sau con là một trong những cổ đông lớn của TD rồi. Nếu có hàng mục nào có triển vọng, con có thể tranh thủ cơ hội bên phía cháu rể nhờ tác động để giành lấy! Đàn ông con trai ấy à, lắm lúc cũng có những sở thích hơi đặc biệt rồi kỳ quặc, chỉ cần biết chiều chuộng cậu ta một chút thì con muốn gì chẳng được. Tương lai TD phải tiếp tục nhờ con gánh vác rồi”.
Tống Gia Tuệ giờ mới hiểu được thái độ niềm nở nhiệt tình của chú mình, nhưng có mấy lời khó nghe thật đấy, cái gì mà chiều chuộng đàn ông một chút, cứ như cô rẻ mạt lắm vậy. Cũng đúng nhỉ, đối với Tống Tiến Thành, việc cô đồng ý lấy Hoàng Minh Huân chẳng qua là một cuộc giao dịch thôi, trong suy nghĩ của ông ta, chẳng qua Hoàng Minh Huân chỉ là có hứng thú với cô nhất thời thôi, không bao lâu sẽ bị đá mà thôi nên cứ tranh thủ được lúc nào hay lúc ấy.
Nhưng cô cũng chẳng muốn tranh cãi với Tống Tiến Thành làm gì, chỉ muốn ông ta đi nhanh nhanh một chút liền không biểu cảm gì gật gật đầu: “Cảm ơn chú! TD là tâm huyết nửa đời người của bố, cũng đánh đổi bằng hạnh phúc nửa đời người của con, nhất định con sẽ không để nó xảy ra chuyện tương tự như chú đã từng làm”.
Mặt Tống Tiến Thành hơi sượng sượng nhẹ, cứ đảo mắt như đang tìm điều gì phía trong phòng, nhận ra điều đó cô liền nói đúng tim đen ông ta “Anh ấy đi tắm rồi chú không cần tìm đâu! Nếu muốn chú có thể đợi nhưng không chắc người ta có muốn nói chuyện với chú không”.
Tống Tiến Thành xấu hổ khi bị phát hiện, lại nghe cô nói lời khó nghe như thế không khỏi khó chịu trong người, liền tìm lý do rời khỏi đó, “Được rồi! Nếu có gì không hài lòng cứ liên lạc với chú, còn bây giờ chú phải đến TD rồi”.
“Chú đi thong thả!”, Tống Tiến Thành vừa quay lưng đi cô cũng bước vào phòng đóng cửa lại, tùy tiện để hợp đồng ông ta vừa đưa vào túi, leo lên giường tiếp tục quấn chăn lại.
Hoàng Minh Huân tắm xong mặc một bộ đồ thể thao thoải mái bước ra thấy cô vẫn nằm trên giường liền lại hỏi han “Em có bị đau chỗ nào không?”, thường thì phụ nữ vào những ngày này tương đối nhạy cảm, đau toàn thân từ bụng, lưng, đến cả tay chân nữa… cả người như không còn tí sức lực nào.
Cô nhựa nhựa trong men ngủ chưa tỉnh “Em chỉ muốn ngủ thôi, anh đừng có phiền nữa”.
Người đàn ông nào đó không khỏi ấm ức, chưa có người nào được anh đặc biệt quan tâm như vậy mà cô nói là phiền, mới hạ mình một chút thôi cô đã như vậy rồi, sau này không khéo người vô tâm nào đó lên đầu anh ngồi luôn cũng nên.
Tống Gia Tuệ thức dậy cũng đã đến trưa, lại không thể rời mắt trước dáng vẻ Hoàng Minh Huân làm việc nghiêm túc trước màn hình laptop, cứ thể mà không muốn xuống giường. Thật sự là… Có ai đi ăn cưới mà chuẩn bị cả laptop để làm việc như anh không? Nếu bận rộn như vậy có thể để lại một tin nhắn rồi về trước mà, cô đâu phải trẻ con đâu mà cứ kè kè bên mình như vậy!
“Em dậy rồi đấy à?” Giọng nói Hoàng Minh Huân vang lên cùng hành động gập laptop lại đã kéo cô về thực tại, “Chuẩn bị một chút, lát nữa dùng bữa trưa xong tôi đưa em về kí túc xá”.
Anh lại cố tình cười cười mà nhấn mạnh chữ trưa như vậy, đúng là rất thích trêu người khác.
[…]
Khi Tống Gia Tuệ về đến kí túc xá đã hơn 2 giờ chiều, vừa mở cửa phòng đã thấy Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ ngồi đó đợi sẵn, làm cô giật mình.
“Các cậu… làm gì mà nhìn chằm chằm ghê thế? Làm tim mình muốn rớt ra ngoài đây”.