Định Mệnh Đời Anh

Chương 55: Bỏ tay người phụ nữ của tôi ra!


Chuyện gì đến cũng sẽ đến, Trần Nam tỏ tình và cô từ chối vì lý do muốn tập trung cho việc thi đỗ vào trường Đại học H nhưng thực chất vì lúc đó cô vẫn mong nhớ Dương Hoàng An, cô hi vọng anh ta gọi cho cô dù chỉ một cuộc điện thoại thôi cũng được, kết quả vẫn là thất vọng. Ngày đồng ý yêu đương với Trần Nam là ngày cô biết mình đã đỗ vào trường Đại học H như mong muốn, cũng là ngày hoàn toàn không còn niềm tin vào việc anh ta sẽ trở về.

Tống Gia Tuệ bây giờ không còn là cô nhóc 17 tuổi cứ mập mờ không rõ chạy theo Dương Hoàng An nữa!

Tống Gia Tuệ bây giờ là vợ của Hoàng Minh Huân, chỉ vậy thôi!

“Thật đấy! Mấy chuyện đại sự này tôi không lấy ra để đùa anh đâu” Tống Gia Tuệ vô cũng bình tĩnh, biểu cảm như mặt hồ không có gió, một tí gợn sóng cũng không “Vào khoảng hai tháng trước”.

Đáy mắt Dương Hoàng An đỏ sậm, chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân đều sắp chảy ngược, ngực nặng trịch kêu gào muốn phát tiết ra ngoài nhưng lại không có cách nào, nhìn Tống Gia Tuệ chằm chằm không chớp mắt, từng chữ từng chữ từ kẽ răng nhả ra “Vì sao không chờ anh về?”

Chờ? Bảo cô chờ thế nào? Không danh không phận là chờ thế nào? Tình cảm đầu đời của cô là đơn phương Dương Hoàng An, anh ta biết thế mà lại chủ động mập mờ cùng cô. Lúc đó chắc cũng vì tình cảm non dại làm che mờ lý trí cô mới có ý định tỏ tình anh ta, giờ cho dù cô không yêu ai, chưa lấy ai thì anh ta cũng không có cửa!

“Anh buồn cười thế nhờ? Chuyện tôi đơn phương anh đã là chuyện của hai năm trước, là quá khứ rồi. Vậy anh lấy tư cách gì mà muốn tôi chờ?” Nói xong cô đóng laptop lại, đứng lên muốn đi vệ sinh.

Dương Hoàng An vội nắm tay cô lại, gấp gáp hỏi “Anh… Em muốn đi đâu thế?”

“Bỏ cô ấy ra!” Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vô cùng quen thuộc vang lên phía sau lưng cô, quay đầu ra nhìn, ánh mắt cô liền chạm phải ánh mắt lạnh lùng, đồng tử mắt xoáy sâu của Hoàng Minh Huân.

Ánh mắt đó bình tĩnh sâu rộng như một cái hồ không gợn sóng, nhìn sâu vào đôi mắt đó, không hiểu tại sao, đột nhiên cô thấy sống mũi mình cay cay…

“Anh…”

Dương Hoàng An vẫn cố chấp không buông, gương mặt trở nên nhăn nhó với sự xuất hiện của người đàn ông trước mặt.

“Tôi nói lại một lần nữa, bỏ tay người phụ nữ của tôi ra!” Hoàng Minh Huân đứng quay lưng phía mặt trời, ánh nắng vàng kim rực rỡ phản chiếu trên tấm lưng anh. Mắt cô lúc này dấy lên một tia hi vọng, không cần ánh mặt trời, chỉ cần hào quang từ anh là đủ rồi.

“Ai là người phụ nữ của anh chứ?” Tống Gia Tuệ chỉ biết nghĩ trong đầu như vậy, vì cô biết giờ này chỉ có người đàn ông trước mặt mới giúp cô đuổi được Dương Hoàng An.

“Người này là ai?”, Dương Hoàng An quay đầu hỏi thấy cô vùng vẫy đến cổ tay đỏ lên mới buông ra, vội vàng xin lỗi.

Tống Gia Tuệ vừa được thả tự do liền chạy ra phía sau người cô nghĩ là trai bao, ít ra Hoàng Minh Huân chưa từng làm cô đau như anh ta. Nhìn biểu hiện cô cũng đủ hiểu rồi, Dương Hoàng An lắc đầu cười khổ, anh ta biết mình thua rồi, thua từ lúc bỏ đi du học rồi!

Dương Hoàng An không nói thêm lời nào, chỉ biết lặng lẽ rời khỏi đó như một sự rút lui. Nhưng liệu có thật sự bỏ cuộc?

Hoàng Minh Huân xoay người lại, hai người đứng nhìn nhau như thể cả quán cà phê không có ai ngoài họ. Hoàng Minh Huân nhíu mày nhìn trên người cô chỉ khoác có một chiếc áo sơ mi voan mỏng, liền cởi chiếc áo vest trên người ra, nhẹ nhàng khoác lên vai cô.

Mới có một tuần mà đã đến mức cô để hạng người như vậy quấy rầy rồi?

Chiếc áo vest khoác lên người, cô còn cảm nhận được hơi ấm của anh lưu lại trên chiếc áo và truyền sang cơ thể mình, Tống Gia Tuệ ngẩng đầu nhìn anh, trên khuôn mặt anh tuấn đó đó lộ rõ vẻ mệt mỏi, trên cằm là hình ảnh của những sợi râu mới mọc chưa kịp cạo, cô mấp máy đôi môi lí nhí: “Cứ tưởng… cứ tưởng anh chặn số tôi rồi!”

Hoàng Minh Huân lườm cô: “Cô tưởng ai cũng như cô, chả có chút lương tâm nào đấy à?”

Anh vừa bay từ châu Âu về, điện thoại tất nhiên là tắt máy, đợi tới lúc xuống máy bay mở máy ra liền nhìn thấy cả chục cuộc gọi nhỡ từ cô, liền lập tức bảo trợ lý kiểm tra xem vị trí của cô ở đâu.

“Tôi…”

“Thôi được rồi, tôi còn chưa ăn cơm đây này, về chung cư nấu ít gì đó cho tôi ăn”.

“Nhưng…”

“Đi!”

Tất cả những lời cô muốn nói liền ứ lại trong cổ họng, anh liền lắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô dắt ra khỏi quán cà phê, tài xế đang ngồi đợi trong xe ở dưới đường, nhìn thấy hai người liền nhanh chóng xuống xe mở cửa, khom người cung kính đưa tay lên che trên đỉnh ghế xe đợi hai người bước vào.

Chiếc xe lao nhanh trên đường, Tống Gia Tuệ đang nghĩ sẽ nói gì đó liền nhìn thấy Hoàng Minh Huân giơ tay lên, ngón tay trỏ dài thẳng khẽ đặt lên môi cô làm tim cô như giật nảy lên một cái, anh nhẹ nhàng bảo “Tôi rất mệt, để tôi nghỉ một lát.”

Sau hành động vừa rồi, mặt cô bất giác đỏ lên, liền chủ động ngồi xa anh thêm một chút, anh cần thời gian nghỉ ngơi, cô cũng cần ổn định lại tinh thần.

Về tới chung cư, Tống Gia Tuệ chủ động nhanh chóng đi vào bếp làm cơm, Hoàng Minh Huân thì đi thẳng vào phòng ngủ, thay bộ đồ ở nhà. Tống Gia Tuệ nấu cơm tối xong, nhìn vào bộ quần áo vứt trong nhà tắm còn dính đầy bụi cô cũng đoán biết được phần nào nỗi mệt nhọc của anh, trong lòng cũng có đôi chút thương cảm.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.