Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 108: Tửu tuyền. Ba


Chỉnh đốn xong xuôi, quân Hán lại xuất phát.

Bộ lạc Hung Nô bám quanh núi Kỳ Liên cơ bản đều đã bị quét sạch, quân Hán hiện nay cũng chỉ đuổi đánh chút thừa quân còn sót lại. Mà mấy lần đại phá bộ lạc Hung Nô liên tiếp đã làm đại đa số quân Hung Nô rơi vào cảnh nghe thấy quân Hán là chuồn. Cho nên cái gọi là đuổi đánh cũng khá nhẹ nhàng.

Thân là y sĩ, Tử Thanh đều theo sát bên cạnh Hoắc Khứ Bệnh cả một đường, tuy biết sau lưng có không ít lời đàm tiếu, song cô không còn cách nào. Còn có một việc khiến cô rất đau đầu, lúc hôn mê Tướng quân vẫn còn chịu uống thuốc, nhưng đến khi tỉnh táo lại hoàn toàn biến thành một người khác.

Bưng chén thuốc qua, ngài ấy luôn bảo cô để ở một bên, chỉ nói thuốc nóng quá, đợi nguội chút rồi uống. Ban đầu Tử Thanh không nghi ngờ gì, y lệnh lui ra, đến khi cô quay lại, trong chén đã hết nhẵn, dĩ nhiên cho là Tướng quân đã uống xong. Mãi cho đến một hôm, Tử Thanh chợt có việc không thể không quay lại, vừa lúc bắt gặp Tướng quân đang đổ thuốc ra mặt đất, lập tức chết sững…

Không ngờ Tử Thanh sẽ vòng lại, Hoắc Khứ Bệnh cũng ngẩn ra, bưng chén thuốc bất động.

“Tướng quân, thuốc có vấn đề sao ạ?” Tử Thanh kinh ngạc hỏi.

Ngây ngẩn ban đầu qua đi, Hoắc Khứ Bệnh nhanh chóng quay lại trạng thái bình thường, gật đầu nói: “Có.”

Tử Thanh kinh hãi, nghĩ là thuốc bị hạ độc, nhanh chóng cố nhớ lại: “Thuốc này là tôi tự tay sắc, cả buổi không qua tay ai khác, lẽ nào… là dược thảo có vấn đề?”

“… Chắc thế.”

Hoắc Khứ Bệnh hùa theo cô, chầm chậm gật đầu.

“Nếu dược thảo bị hạ độc, chẳng phải các tướng sĩ khác sẽ…” Tử Thanh càng nghĩ càng nóng lòng, định co cẳng đi ngay.

“Cậu chờ chút, chờ một chút.” Hoắc Khứ Bệnh gọi giật, lưỡng lự một lát, thoáng thấp giọng, nói thật, “Không phải thảo dược có vấn đề, là thuốc đắng quá, sau này chớ bưng tới nữa.”

Tử Thanh nhìn chàng, mãi không thốt ra lời.

Trước đó biết Tướng quân không thích uống thuốc, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra thế mà ngài lại lặng lẽ đổ thuốc đi. Trên người còn bị thương, lại không chịu uống thuốc, phải làm sao mới phải?

Trong phút chốc chẳng nghĩ ra cách gì hay, cô khẽ thở dài, đành cầm chén thuốc về: “Đã hiểu, ti chức cáo lui.”

Hoắc Khứ Bệnh vốn có chỗ đuối lý, nhìn thấy lúc cô quay đầu lông mày khẽ nhăn, thần thái bất đắc dĩ lại buồn lo, trong lòng không được tự nhiên, định đuổi theo, nhưng cứ có quân sĩ đến bẩm báo quân vụ, đành tạm thời bỏ qua.

“Khởi bẩm Tướng quân, Thánh thượng phái Bình Khấu Giáo Úy đưa tới mấy mươi xe dê bò thưởng quân, hiện đã đến bên ngoài bốn mươi dặm.”

“Vệ Kháng, là tên oắt này!” Vệ Kháng là con trai Vệ Thanh, tên em họ cùng lớn lên từ nhỏ, nghe cậu ta đến, tất nhiên Hoắc Khứ Bệnh cảm thấy hết sức thân thiết, cười cười, “Bảo Triệu Phá Nô đi đón, đưa vào doanh ngay, không được có sơ suất.”

“Rõ.”

Quân sĩ y lệnh lui ra, chạy vội đi tìm Triệu Phá Nô.

Tử Thanh đến bên suối lấy nước, suối nước ngọt ngào, trong vắt thấy đáy, còn có thể nhìn thấy tôm cá chơi đùa trong đó.

“Suối này tên là Kim Tuyền, do mười bảy dòng suối trên núi Kỳ Liên tụ về mà thành, quả nhiên là một con suối đẹp.”

Oman ngồi xuống bên cạnh cô, hai tay vốc nước dấp lên mặt, trong cái nắng nóng bức chói chang có thể được một cơn mát mẻ quả là sướng. Thấy dáng Tử Thanh không yên lòng, mới cười thuận tay vẩy ít nước, bọt nước văng tung toé như mưa rơi trên người Tử Thanh.

Tử Thanh vội rụt đầu giơ tay áo tránh.

“Vùng núi Kỳ Liên, đại thế quân Hán đã định, từ rày về sau e là quân Hung Nô khó đặt chân xuống Mạc Nam.” Oman cười lau nước đi giúp cô, “Ta nghĩ, cũng là lúc chúng ta nên rời đi rồi.”

Tử Thanh giật mình, như vừa mới nhận ra được chuyện này.

“Cô… còn muốn đến từ biệt Hoắc Tướng quân không?” Oman hỏi, “Nếu hắn không thả cô đi thì làm sao?”

“Vết thương Tướng quân còn chưa tốt, có thể chờ thương thế ngài chuyển biến tốt đẹp một chút hẵng đi không?” Tử Thanh cuối cùng vẫn không yên tâm thương thế Tướng quân, ngập ngừng hỏi.

Oman im lặng ngó cô hồi lâu, rồi mỉm cười gật đầu: “Được, thật ra ta còn phải đi Trường An một chuyến, chúng ta cùng quân Hán hồi triều cũng được.”

“Trường An?”

“Ừm, huynh trưởng ta đang ở Trường An. Dù sao thì anh ta là trưởng, ta là ấu, người thừa kế Vương vị Lâu Lan nên là anh ta mới đúng. Mặc kệ thế nào, ta cũng cần chính miệng hỏi qua anh ta.” Oman cười méo mó, “Thêm nữa, nhỡ đâu huynh trưởng suy nghĩ rõ ràng rồi lại muốn thừa kế Vương vị, cũng khó nói. Đến chừng đó, ta được giải thoát!”

“Cũng đúng,” Tử Thanh gật đầu cười nói, “Nói không chừng anh ấy sẽ nghĩ rõ ràng.”

“Vừa rồi cô đang nghĩ đến chuyện gì đấy? Ngơ cả ra?” Oman hỏi.

“Ta đang nghĩ, nên thêm thứ gì vào mới có thể làm thuốc chẳng đắng, mà có thể không thay đổi dược tính.”

Oman nhíu mày, ngay lập tức hiểu ra chuyện gì, khịt mũi coi thường: “Là Hoắc Tướng quân ngại thuốc đắng à?”

“Cậu cũng biết ư?”

“Ta nhìn thấy hắn nhiều lần trộm đổ thuốc.” Oman lơ đãng nói.

Tử Thanh trợn tròn mắt: “Cậu thấy, sao không nói với ta?”

Oman đương nhiên nói: “Vết thương trên người hắn, tự hắn còn lơ đi, ta gấp giúp hắn làm gì. Thêm nữa, cô uống thuốc còn sảng khoái hơn cả hắn, rốt cuộc thì hắn có còn là đàn ông không?”

Vừa dứt lời, phía sau hắn có mấy tiếng cố ý khục khục nặng nề.

Tử Thanh ngoảnh lại, vội đứng dậy hành lễ: “Tướng quân.”

Oman chậm rãi xoay lại, cười khẩy, thành thật nói: “Vốn là Tướng quân, đứng sau lưng nghe lén người ta nói chuyện cũng không phải thói quen gì tốt, phải đổi đi.”

Hoắc Khứ Bệnh nhìn hắn, thản nhiên nói: “Hay là cậu sửa cái thói nói xấu sau lưng người khác trước đi.”

“Không vội, chờ ngài sửa lại, ta sẽ suy nghĩ thêm.” Oman cười cợt nhã.

“Oman…”

Tử Thanh nhẹ túm tay áo hắn, ra hiệu chớ tranh cãi với Tướng quân, sau đó chuyển sang Hoắc Khứ Bệnh, chân thành nói: “Tướng quân, thời tiết đương vào lúc nóng bức, vết thương rất dễ nhiễm trùng đi nhiễm trùng lại, tuy ngày Kim Jindiu đã thay thuốc, nhưng vẫn cần trong uống ngoài thoa hai bút cùng vẽ mới có thể mau chóng khỏi hẳn. Thuốc đắng dã tật, xin Tướng quân cố gắng, nên uống thuốc.”

Hoắc Khứ Bệnh cau mày, nhìn suối nước hồi lâu, vẫn nói: “…đắng quá.”

“Tôi sẽ bỏ thêm cam thảo, có lẽ sẽ đỡ hơn chút.” Tử Thanh thử dò xét nói, “Hay là xuống bếp lấy thêm ít đường?”

“Để ta nói, đánh ngất hắn há không thuận tiện hơn ư, lúc ngất hắn còn ngoan ngoãn uống thuốc.” Oman nghĩ kế, lập tức bị Hoắc Khứ Bệnh hung tợn trừng mắt liếc.

Chần chừ một lát, Hoắc Khứ Bệnh mới không quá tình nguyện hỏi Tử Thanh: “Thật sự không thể không uống à?”

“Mấy ngày nay thay thuốc, tôi phát hiện miệng vết thương khôi phục quá chậm, không cẩn thận là có thể sinh mủ.” Tử Thanh thật thà nói hết.

Hoắc Khứ Bệnh do dự thật lâu, lại nói: “Một ngày phải uống hai lần, ta không thích.”

“Như thế này cũng làm được Tướng quân ư?!” Oman gào to, lập tức chịu một tia mắt trắng lẻm.

Tướng quân nhà mình tính nết trẻ con vậy, Tử Thanh hết cách, đành nhường một bước, gật đầu đồng ý: “Một lần thì một lần, nhưng Tướng quân ngài không được lén đổ sạch đi đấy.”

Hoắc Khứ Bệnh không lên tiếng, xem như đồng ý.

Cuối cùng… Tử Thanh thở phào, cúi đầu mỉm cười nói: “Đa tạ Tướng quân.”

Nhìn miệng cười của nàng, bên môi Hoắc Khứ Bệnh cũng không tự chủ nở nụ cười, ngẫm lại uống thuốc cũng đâu tính là chuyện gì quá khó xử, có thể làm cậu ấy vui là tốt rồi.

Đổi lại Oman đầy mặt bực bội bất hạnh giận không tranh, dùng bả vai huých nhẹ Tử Thanh: “Là vết thương trên người hắn, có ra sao đau cũng là chính hắn, cậu tạ ơn hắn làm cái gì.”

“Ta là y sĩ, người bệnh chịu phối hợp, tự nhiên nên cảm tạ.” Tử Thanh cười nói.

“Xem tí tiền đồ của cậu này!”

Oman vọc một tay vào suối nước, giọt nước điểm điểm vẩy lên Tử Thanh.

“Ta đi sắc thuốc.”

Tử Thanh tránh né, vui vẻ quay đi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.