Hắn trịnh trọng tuyên bố:
“Nhã Kỳ, tôi đối với em là rung động thật lòng, tôi muốn theo đuổi em, muốn em trở thành người phụ nữ của mình.”
Bộ dạng cà lơ phất phơ của Lạc Quân Bách đã biến mất tự bao giờ, thay vào đó là sự nghiêm túc và chân thành:
“Tôi chưa từng có cảm giác thế này đối với bất kì ai, và em chính là người đầu tiên. Nhã Kỳ, tôi không đùa giỡn và cũng không thích sự tạm bợ. Tôi nghĩ đã đến lúc bản thân nên lấy vợ sinh con rồi, và người mà tôi để tâm đến đó chính là em.”
Tác phong của Lạc Quân Bách thuộc loại nhanh gọn lẹ, hắn muốn bộc bạch tâm tình của mình ra cho Cao Nhã Kỳ biết, để cô thấu hiểu cũng như nhận ra tấm chân tình mà hắn dành cho cô. Hắn chưa từng nghiêm túc trong chuyện tình cảm, phụ nữ đối với hắn chẳng qua chỉ là dụng của để thỏa mãn, nhưng hắn nghĩ hắn đã thật sự thay đổi, hắn đã bắt đầu vì một người mà tương tư không lối thoát.
“Anh…” Bị tỏ tình đột ngột, Cao Nhã Kỳ nhất thời á khẩu.
Cô từng nhận qua vô số lời tỏ tình từ những chàng trai trẻ, nhưng lúc nào cô cũng từ chối bởi cô có thể thấy được những người đó và cô không hợp nhau, và cô cũng không hề có cảm giác rung động với họ.
Trường hợp hôm nay lại khác, không hiểu sao trái tim cô lại bất giác đập “thịch” một tiếng khi nghe những lời vừa được thốt ra từ miệng Lạc Quân Bách. Nhìn biểu cảm này không giống nói đùa.
“Tại sao lại là tôi?” Lời ngọt ngào cô không chỉ nghe qua một lần, vậy nên phải hết sức tỉnh táo đối với những câu đường mật của đàn ông, Lạc Quân Bách cũng không ngoại lệ.
“Đến cả tôi cũng không biết lý do, tôi chỉ biết trái tim của tôi sẽ đập rất nhanh khi nhìn thấy em, đặc biệt là lúc em cười.” Lạc Quân Bách không nói dối, hắn thề đây hoàn toàn là sự thật.
Cao Nhã Kỳ thở ra một hơi, cô biết cũng có trường hợp rung động từ cái nhìn đầu tiên thế này, biết đâu hắn cũng thích cô thật thì sao? Nhưng điều quan trọng ở đây là cô không hề thích hắn, một chút cũng không.
“Lạc lão đại, chúng ta không hợp nhau.” Không cần suy nghĩ nhiều, cô đã từ chối ngay lời tỏ tình ấm áp của hắn: “Một phần là vì tôi không cần yêu vội, một phần là vì tôi chưa tìm được chân ái của đời mình, đợi đến lúc sự nghiệp tôi ổn định thì yêu cũng không muộn. Tôi và anh vốn không thể đến với nhau được, bởi tôi sợ anh, sợ quá khứ cũng như sợ những gì mà anh đã làm và trải qua. Và lại gia đình tôi rất nghiêm khắc, nhất định sẽ không đồng ý để tôi sống cùng anh.”
Sợ hắn sẽ gây khó dễ cho Cao gia, vậy nên Cao Nhã Kỳ đã bổ sung:
“Nhưng nếu gia đình tôi có đồng ý thì cũng như vậy thôi, tôi không có chút tình cảm nào cho anh thì làm sao mà yêu được?”
Cao Nhã Kỳ đã nói xong, Lạc Quân Bách bỗng trở nên trầm lặng. Hắn đưa mắt nhìn về phía trước, cũng không biết nên trả lời thế nào mới phải.
Lần đầu yêu một người, lần đầu bị cự tuyệt, cảm giác này thật sự rất khó chịu, cũng khiến trái tim hắn đau đớn.
Thấy hắn không nói lời nào, Cao Nhã Kỳ nghĩ hắn sẽ tức giận, có khi còn vì tự ái mà đuổi cô xuống xe cũng nên. Hơi lo một chút nhưng như vậy cũng tốt, biết đâu chấm dứt luôn thì sao?
Tuy nhiên cô cũng hoang mang một điều, sợ rằng hắn sẽ vì quá hứng thú với cô mà ép cô ở cạnh hắn, nếu chuyện đó xảy ra e là cuộc đời của cô sẽ rơi vào tăm tối mất.
Cô căng thẳng không dám thở mạnh, lúc này lại nghe Lạc Quân Bách cất giọng trầm ổn:
“Không vội, tôi có thể đợi được.”
Hắn không muốn bỏ cuộc nhanh như vậy, nếu thật sự đã yêu thích cô thì vì sao lại không theo đuổi đến cùng?
Hắn sẽ chờ, chờ đến khi nào cô chấp nhận hắn thì thôi. Cũng không biết là đến bao giờ, nhưng hiện tại hắn sẽ không buông tay đơn giản như thế.
“Anh…” Dường như Cao Nhã Kỳ đã nhìn ra sự chân thành trong đôi mắt cương nghị của người đàn ông trước mặt, cô luôn nghĩ hắn sẽ nổi đóa chẳng hạn, vậy mà từ đầu đến cuối hắn vẫn giữ một vẻ mặt ôn hòa và dịu dàng đó để đối đáp cùng cô. Trong một giây phút ngắn ngủi nào đó, trái tim cô bỗng ‘thịch’ mạnh một lần nữa.
“Lúc trước tôi tuy có lêu lổng, nhưng tôi đảm bảo kể từ ngày hôm nay trở đi tôi sẽ thay đổi. Tất cả là vì em.”
Lạc Quân Bách không nói đùa, hắn nhất định sẽ làm được.
Nếu đến lúc hắn đã theo đuổi kiệt sức rồi mà cô vẫn không chấp nhận hắn thì hắn sẽ chủ động từ bỏ. Còn bây giờ thì không thể nào.
“Lạc lão đại, tôi không giống với những cô gái khác, cũng sẽ không vì những lời ngọt ngào và hành động ân cần của anh mà xiêu lòng đâu.” Làm sao cô không biết hắn là loại người thế nào, bên cạnh có biết bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp? Điều cô lo lắng nhất đó chính là vào một ngày xa xôi trong tương lai, khi ấy cô đã đồng ý ở bên cạnh Lạc Quân Bách và cùng hắn trải qua những ngày hạnh phúc thì bỗng có người thứ ba xuất hiện. Cô sợ hắn sẽ chán ngấy cô, bởi cô chỉ là cảm xúc nhất thời của hắn mà thôi. Sự mới mẻ, rồi từ từ cũng trở nên cũ dần.
Nghe cô nói những lời ấy, khóe môi Lạc Quân Bách bỗng cong lên.
Hắn làm sao không biết cô là người thế nào, nếu cá tính cô không đặc biệt như thế thì hắn cũng sẽ chẳng để mắt đến cô. Người con gái có một không hai thế này, hắn sẽ không để lỡ đâu.
Dù là bao lâu, hắn cũng sẽ cố gắng hết sức mình!