Chu Tịnh Sơ chứng kiến sự xuất hiện của Cao Tố Cẩm, lòng cô cứ thế mà bứt rứt không thôi. Cô chẳng hiểu vì sao bản thân lại sinh ra cảm giác này, muốn xua tan nhưng chẳng thể làm được.
Phải chăng cô đã để tâm đến Tống Lãnh Thần, vì vậy nên mới tỏ ra khó chịu khi anh kề cạnh người phụ nữ khác?
Suy nghĩ này khiến Chu Tịnh Sơ giật nảy mình, sao cô có thể thích Tống Lãnh Thần được chứ, điều này hoàn toàn không có khả năng!
Cô có điên mới nghĩ như vậy, thật không hiểu bản thân bị làm sao nữa.
Cô và Tống Lãnh Thần vốn là hai thế giới khác nhau, anh làm sao mà yêu cô cho được, vậy nên cô cũng không được tương tư anh, nhất định!
Chu Tịnh Sơ hít sâu một hơi ổn định tâm tình, cô cố xua tan đi hình bóng xinh đẹp của Cao Tố Cẩm trong đầu rồi tiếp tục làm việc.
Tối đến.
Thấy Chu Tịnh Sơ vẫn còn siêng năng đọc tài liệu, Tống Lãnh Thần liền nhoẻn miệng cười, cô quả thật là một người có năng suất thật cao mà.
Nhưng anh lại không nỡ nhìn cô thức thâu đêm làm việc, vậy nên đã ngăn cản:
“Sáng chiều làm việc là đủ rồi, tối là thời gian để em nghỉ ngơi.”
Chu Tịnh Sơ thấy trong người cũng mệt mỏi, vậy nên không phản đối, ngược lại rất nghe lời Tống Lãnh Thần.
Tống Lãnh Thần vui vẻ ngoắc tay về phía cô, “Em lại đây.”
Cô ngoan ngoãn đứng dậy, cứ thế tiến đến bên cạnh Tống Lãnh Thần. Anh đưa tay kéo nhẹ một cái, cô đã nhanh chóng nằm trọn trong vòng tay của anh.
Người đàn ông đưa tay sờ lấy bờ eo mảnh khảnh, khóe môi khẽ cong lên.
“Trên người anh vẫn còn mùi hương của cô ấy, nồng quá!” Mũi Chu Tịnh Sơ rất thính, cô đã ngửi qua một lần thì có thể nhớ rõ được mùi hương nào đó, hôm nay gặp Cao Tố Cẩm, trên người cô ấy nồng nặc mùi nước hoa thượng hạng. Do nước hoa lâu phai nên trên người Tống Lãnh Thần vẫn còn vương lại, điều này khiến cô không vui, đuôi mày cũng nhíu lại.
“Tôi đã tắm rồi đấy.” Tống Lãnh Thần cũng biết Cao Tố Cẩm có sở thích dùng nước hoa khá nhiều, lúc nào gặp cô ấy thì trên người anh cũng vương lại hương nước hoa mà cô ấy dùng. Hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng anh đã tắm rửa sạch sẽ, không ngờ Chu Tịnh Sơ vẫn có thể ngửi thấy.
“Vẫn nồng, tôi không thích mùi hương này.” Chu Tịnh Sơ đẩy đẩy người anh, cô khó chịu ra mặt.
“Sẽ khiến em quên nó ngay thôi.” Tống Lãnh Thần không có ý định đi tắm thêm lần nữa, hiện tại anh chỉ muốn để cô nằm dưới thân mình mà thôi.
“Anh khiến tôi có cảm giác dơ bẩn đấy, trong lúc ân ái với anh thì tôi sẽ nhớ lại khoảnh khắc hai người làm tình. Buồn nôn chết mất!” Chu Tịnh Sơ ngăn lại cánh tay đang xoa nắn bờ ngực của mình, cô bĩu môi không hài lòng.
Cô nói như thế đâu phải không có căn cứ, nếu như Tống Lãnh Thần đã tắm rồi thì vì sao trên người anh còn lưu lại hương thơm của Cao Tố Cẩm, hai người họ không quấn lấy nhau thì mùi hương sẽ tản đi mất rồi.
“Em nói linh tinh cái gì vậy? Làm tình gì ở đây?” Tống Lãnh Thần khó hiểu, sao trong đầu cô lại có suy nghĩ này chứ? Thấy sắc mặt không vui của cô, anh chợt cười: “Chẳng lẽ em đang ghen đấy ư?”
“Anh nói gì vậy, ai ghen!” Chu Tịnh Sơ chớp mắt liên tục, cô vội vàng phủ nhận ngay: “Tôi từng chứng kiến bạn trai cũ và em gái mây mưa, tuy không lộ ra hết nhưng thấy cũng không ít. Vậy nên mới phản cảm với chuyện này, anh tốt nhất là đừng khiến tôi buồn nôn!”
Anh ghé sát vào mặt cô, anh cười khẽ, hơi thở ấm nóng nhanh chóng bao quanh lấy vành tai cô, chẳng mấy chốc đã khiến nó ửng đỏ. Đưa tay siết chặt tay cô, Tống Lãnh Thần thỏ thẻ:
“Tôi không giống bạn trai của em, đâu phải muốn lên giường với ai là lên. Còn nữa, tôi chỉ xem Tố Cẩm là em gái mà thôi, em không cần phải ghen.”
“Ai nói tôi ghen chứ, ưm…” Chu Tịnh Sơ chưa kịp thốt ra hết câu đã bị Tống Lãnh Thần xông tới, anh ngăn lại lời nói của cô bằng một nụ hôn cuồng nhiệt.
Nhìn bộ dáng khi ghen của cô rất đáng yêu, anh chỉ muốn hôn cô ngay tức khắc mà thôi.
Nụ hôn đang lên tới cao trào thì bỗng dưng điện thoại của Tống Lãnh Thần vang lên, tiếng chuông reo inh ỏi khắp phòng.
Chu Tịnh Sơ đẩy nhẹ vào người anh, bất đắc dĩ lắm anh mới buông cô ra rồi với lấy điện thoại trên bàn.
Người biết số của anh không nhiều, hễ gọi đến ắt hẳn sẽ có chuyện gì đó, vậy nên Tống Lãnh Thần không thể để lỡ cuộc gọi.
Anh nhìn cái tên trên màn hình, ngay sau đó liền ấn nghe:
“Mẹ.”
Tống phu nhân vừa nghe giọng của con trai mình thì liền nói ngay:
“Con về nhà một chuyến, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
“Trời cũng đã tối rồi, khi khác con đến được không ạ?”
“Nếu con không về thì mẹ sẽ đến tìm con.”
Nghe Tống phu nhân cương quyết như thế, Tống Lãnh Thần chỉ còn nước thỏa hiệp:
“Thôi được rồi, con về ngay.”
Chu Tịnh Sơ ngồi bên cạnh thầm thở phào một cái nhẹ nhõm, lần trước cô thoát khỏi cảnh “thị tẩm” cũng nhờ một cuộc điện thoại, lần này cũng vậy, thật may mắn làm sao.