“Em chắc chứ?” Tống Lãnh Thần không phải không tin tưởng năng lực của Chu Tịnh Sơ, anh chỉ muốn để cô khẳng định lại thôi.
“Ừ.” Số liệu của Tống thị và những dự án mà cô cần phải xem lại trong những năm qua quả thật chất cao như núi, nhưng Chu Tịnh Sơ lại không hoảng loạn, không hoang mang. Cô có một trí nhớ siêu phàm, muốn học thuộc thứ gì đó là rất dễ dàng. Vậy nên cần xem lại đống dữ liệu kia cũng chỉ cần ba ngày là đủ.
“Được.” Tống Lãnh Thần gật đầu hài lòng, anh đan hai tay vào nhau rồi nói: “Bắt đầu hôm nay luôn chứ?”
“Ừm.” Cô quả quyết.
Thế là Chu Tịnh Sơ rời đi, cô xem lại hàng loạt các vấn đề liên quan đến công ty, nhẩm các số liệu thống kê khó nhớ kia một lượt, bàn tay không ngừng linh hoạt trên bàn phím, đầu cũng không ngưng nghĩ đến nó.
Cô bắt buộc phải làm được, dù thư kí có không hài lòng về cô nhưng cô ta cũng đã chỉ dạy cho cô một cách xác đáng, cô không phải kẻ ngốc, thế nên phải học cho bằng được.
Không có kinh nghiệm thì từ từ học hỏi, cô tin bản thân sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình.
Có những việc khó cho người thư kí nhưng có những chuyện cũng vô cùng dễ, như là bưng trà rót nước hay sắp xếp lịch trình cho tổng giám đốc,… Chu Tịnh Sơ nghĩ cô sẽ hoàn thành tốt nó.
Tối đến.
Đúng mười một giờ đêm, thế quái nào mà Chu Tịnh Sơ vẫn ngồi trên ghế, hai mắt cô dán chặt vào màn hình máy tính.
Tống Lãnh Thần từ trong thư phòng tiến vào phòng ngủ, thấy cô vẫn còn đang miệt mài làm việc, anh đi vào mà cô cũng chẳng để ý huống hồ là nhìn một cái. Đuôi mày người đàn ông khẽ chau lại, cảm thấy cô thật năng suất.
“Nghỉ ngơi được rồi đấy.”
Tống Lãnh Thần rót một cốc nước, lại nghe Chu Tịnh Sơ đáp:
“Anh ngủ trước đi.”
Cô đâu có tâm trạng để nghỉ nữa, đã nói ba ngày thì ba ngày này phải tập trung cao độ để làm việc. Liếc nhìn giờ, hiện tại chưa khuya lắm, cô làm sao có thể nghỉ ngơi cho được?
Tống Lãnh Thần đi về phía cô, bạc môi kiêu ngạo bỗng nhếch lên:
“Tôi muốn em nghỉ ngơi để phục vụ tôi.”
“Không phải chứ?” Lần này đến lượt Chu Tịnh Sơ cau mày, bảo cô phải phục vụ anh nữa à, cô không muốn đâu: “Tống lão đại à, anh mà hành hạ tôi nữa thì ngày mai tôi không xuống nổi giường đâu. Tiến độ cũng bị dời lại đấy.”
Không nói dối, hạ thân Chu Tịnh Sơ vẫn còn nhức nhối vì sự kích tình quá mãnh liệt của anh, cô sợ hãi lắm rồi. Giờ mà chịu trận nữa thì xác định một từ: toang.
“Không sao, tôi cho em thêm thời gian.” Tống Lãnh Thần rất thích mỗi khi đêm về, vì khi đó anh sẽ được cùng cô tận hưởng sự sung sướng ấm nồng.
“Nhưng tôi không cho. Tống Lãnh Thần, tôi là người rất có nguyên tắc, đã nói ba ngày thì nhất định sẽ là ba ngày.” Chu Tịnh Sơ không thỏa hiệp.
“Em đừng ngoan cố, nó đã không chịu nổi rồi đây.” Tống Lãnh Thần đặt ly nước khoáng mình vừa uống xuống bàn, sau đó bắt đầu động tác cởi quần.
Vật nam tính của anh quả thật đã ngẩng cao đầu, Chu Tịnh Sơ không dám nhìn vào mà né tránh, lòng bất giác căng thẳng.
Tống Lãnh Thần không chờ đợi thêm, anh gập laptop của cô lại sau đó liền xông đến, tham lam hôn lấy đôi môi anh đào kia.
Chu Tịnh Sơ biết bản thân không thể phản kháng, vậy nên chỉ đành thỏa hiệp.
Ngày mai thôi, e là cô phải mệt nhọc hơn nhiều rồi.
Dục vọng của Tống Lãnh Thần phải nói là cô cùng to lớn, đêm nay anh hành hạ cô đến tận hai giờ sáng mới chịu đi ngủ, lúc nào anh cũng như con sói tham lam, càng muốn ăn sạch sành sanh cô hơn.
Chu Tịnh Sơ chỉ ngủ đúng ba tiếng động hồ, năm giờ sáng thì cô đã thức dậy, mặc dù thân thể đang đau nhức dữ dội nhưng cô vẫn mặc kệ, nhặt chiếc váy dưới đất và mặc lên rồi đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy róc rách, âm thanh nhỏ này đã lọt vào tai Tống Lãnh Thần. Anh giật mình thức giấc thì mới phát hiện Chu Tịnh Sơ không có bên cạnh, cô đã thức dậy rồi đấy ư?
Xem đồng hồ đeo tay, hiện tại cũng chỉ mới năm giờ hơn, thế mà cô đã thức rồi đấy à?
Nhớ lại những lời đêm qua Chu Tịnh Sơ nói, cô bảo bản thân rất có nguyên tắc, Tống Lãnh Thần không ngờ cô thật sự là một người có nguyên tắc. Chỉ mới sáng sớm tinh mơ mà cô đã chuẩn bị làm việc của mình, đuôi mày Tống Lãnh Thần bỗng nhíu lại khi nghĩ đến vấn đề này.
Chu Tịnh Sơ rửa mặt xong xuôi, cô tỉnh táo không ít, chỉ là cơn buồn ngủ vẫn hành nhiều quá nên cô mệt mỏi không thôi. Vừa bước ra ngoài đã nghe có người gọi tên.
“Tịnh Sơ, sao em không ngủ thêm?” Tống Lãnh Thần nhìn ra vẻ mệt mỏi trên đôi mắt đen láy của cô, cả đêm qua anh dày vò cô không ít, vả lại cô ngủ cũng không đủ giấc, giờ mà thức chẳng phải đang hành hạ bản thân mình?
“Không có thời gian nữa rồi.” Chu Tịnh Sơ ngồi vào bàn, cô mở laptop lên.
“Tôi cho em thêm thời gian.” Tống Lãnh Thần không nỡ.
Chu Tịnh Sơ không quan tâm, cứ thế bắt đầu ghi chép gì đó trên giấy.
Tống Lãnh Thần chưa từng nghĩ cô sẽ nghiêm khắc với chính bản thân mình như vậy, hóa ra muốn được tài giỏi đâu chỉ nhờ vào bẩm sinh, mà còn phải cố gắng hơn rất nhiều lần. Điển hình chính là Chu Tịnh Sơ, Tống Lãnh Thần tin chắc cô sẽ nhanh chóng trở thành một thư kí tài năng bên cạnh anh, ngày đó sẽ không xa đâu.