Tống Lãnh Thần chẳng biết Chu Tịnh Sơ có ma lực gì không nữa, cô chỉ cần uốn nắn cơ thể một chút thôi thì nơi đó đã có phản ứng, nhưng chỉ có cô mới khiến anh động tình. Rốt cuộc là tại sao vậy chứ?
Chu Tịnh Sơ cũng chẳng phải lão luyện, thế mà lại phối hợp cùng anh rất nhịp nhàng. Thân thể của cô đúng là có mị hoặc thật lớn. Trước kia Tống Lãnh Thần cũng chẳng quan tâm mấy gì đến dục vọng, chỉ là thấy bản thân có vấn đề nên khó chịu. Còn bây giờ thì khác, dường như anh đã nghiện cái cảm giác này mất rồi.
Sự non nớt của Chu Tịnh Sơ càng khiến anh thích thú, càng ngày càng đắm chìm sâu vào thức cảm xúc mới mẻ tuyệt vời này.
Đúng 12 giờ trưa, Chu Tịnh Sơ bừng tỉnh, lúc này một cơn đau nhức bỗng truyền đến khiến cô cảm thấy chẳng dễ chịu chút nào, đôi mày cứ thế mà nhíu lại. Đầu óc cô bắt đầu mường tượng lại sự vừa diễn ra ban sáng.
Cô đang đến trường thì bị Lạc Quân Bách bắt, không những thế mà hắn còn cho cô uống xuân dược, ngay sau đó Tống Lãnh Thần liền xuất hiện. Chu Tịnh Sơ không nhớ rõ cảnh tượng khi cô đã bị trúng thuốc, nhưng cô chắc chắn rằng bản thân đã bị Tống Lãnh Thần ăn sạch.
“Ui…” Chu Tịnh Sơ suýt xoa một tiếng, cô cảm thấy nơi đau nhất trên cơ thể mình có đến tận hai chỗ. Một là hạ thân, hai là ngực.
“Tịnh Sơ, trở thành người phụ nữ của tôi, thứ em muốn đều sẽ có được.”
Chu Tịnh Sơ vẫn đang mơ màng vì cơn đau mang lại nhưng bỗng dưng lúc này lại vang lên một âm thanh trầm thấp bên tai, do vừa nãy không để ý nên Chu Tịnh Sơ quên mất rằng Tống Lãnh Thần vẫn còn nằm cạnh mình. Cũng vì lần trước anh rời đi sau khi đã ân ái xong nên cô tưởng lần này anh cũng thế, nhưng không phải, Tống Lãnh Thần vẫn còn nằm kế bên cô.
Chu Tịnh Sơ xoay đầu về phía Tống Lãnh Thần, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy kia, lòng bất giác dâng lên cảm giác run rẩy.
Vừa rồi cô không nhầm chứ, Tống Lãnh Thần muốn cô trở thành người phụ nữ bên cạnh anh ư? Anh đang đùa đấy à? Sao lại có thể đưa ra đề nghị này được chứ!
Tống Lãnh Thần đã suy nghĩ kĩ càng, và anh biết mình rất thích cơ thể của Chu Tịnh Sơ, nhờ Lạc Quân Bách nên anh mới hiểu rõ hơn nhu cầu của bản thân. Dục vọng của anh không có thì thôi, nhưng đã có rồi thì chỉ có mình Chu Tịnh Sơ mới có thể hạ nhiệt giúp anh, cũng vì khao khát của anh quá lớn nên mới khiến cô mệt mỏi như thế.
Tống Lãnh Thần cái gì cũng có, hiện tại thứ anh đang thiếu là một người phụ nữ. Dù sao Chu Tịnh Sơ cũng khiến anh hứng thú, vậy nên anh đã đưa ra quyết định kĩ lưỡng, rằng anh muốn cô ở cạnh mình.
Điều kiện mà anh đặt ra tốt như vậy, liệu rằng cô có đồng ý?
Vài giây trôi qua nhưng Chu Tịnh Sơ vẫn bị đề nghị của Tống Lãnh Thần làm cho cả kinh, cô không ngờ rằng anh lại chủ động nhắc chuyện đó trước, nhìn ánh mắt của anh mà xem, dường như vẫn vô cảm như lần đầu gặp mặt.
Chu Tịnh Sơ vô ý kéo chiếc chăn cao hơn một chút, mặc dù cô rất tức giận vì hàng động của Lạc Quân Bách và sự dày vò mà Tống Lãnh Thần dành cho mình, nhưng cô biết mọi chuyện đã lỡ là, giờ đây có muốn trở lại như lúc đầu cũng chẳng được.
Nghĩ thế nên Chu Tịnh Sơ vô cùng bình tĩnh về việc cùng Tống Lãnh Thần phát sinh quan hệ lần thứ hai, chỉ là những lời của anh đã khiến cô ngỡ ngàng không ít.
“Tống lão đại, hiện tại tôi vẫn đang là sinh viên và có thể tự nuôi sống bản thân mình, không có nhu cầu được người khác bao nuôi.” Chu Tịnh Sơ lên tiếng đáp lời, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang ý cứng rắn hơn bao giờ hết.
Chu Tịnh Sơ không thích Tống Lãnh Thần, càng không muốn vây vào thế giới của anh. Nếu anh không xuất hiện trong cuộc đời cô thì mọi sự vẫn rất tốt, nhưng khi anh xuất hiện rồi thì bỗng dưng cô lại cảm thấy sợ hãi. Một mình cô sống thế này đã là quá tốt rồi, tuy tiền không dư dả mấy nhưng chẳng đến nỗi thiếu hụt, cô có cần trở thành người phụ nữ của Tống Lãnh Thần để có thêm tiền nữa không?
Đối với một cô gái cao ngạo như Chu Tịnh Sơ thì điều đó sẽ bị cô phản bác ngay, bởi cô không muốn trở thành dụng cụ làm ấm giường cho người khác. Loại hành động này nói dễ nghe là tình nhân, nhưng nói khó nghe chẳng phải gái bao sao?
Chu Tịnh Sơ không thích, nên cô sẽ từ chối.
Nghe được lời lạnh lùng này bất giác đuôi mắt Tống Lãnh Thần khẽ chau lại, anh tưởng cô sẽ do dự vài giây rồi đồng ý ngay nhưng nào ngờ Chu Tịnh Sơ lại dứt khoát từ chối như vậy. Phụ nữ muốn lấy lòng anh không ít, nhưng còn cô thì lại không trong khi đã có cơ hội, là tại sao vậy?
Người phụ nữ trước mặt anh chẳng lẽ chẳng ham tiền tài, danh vọng ư? Nếu thật như thế thì cô quá thuần khiết rồi!
Chu Tịnh Sơ bị Tống Lãnh Thần nhìn đến mức bàn tay bất giác run rẩy, cô thấy được sự nguy hiểm trong con ngươi đen láy của anh, nhưng lại chẳng biết anh đang suy nghĩ gì trong đầu.
Liệu Tống Lãnh Thần có tha cho cô mà tìm một người khác không?
Chu Tịnh Sơ thầm cầu nguyện, cô chỉ cần ông trời thương xót cô một lần, chỉ một lần là quá đủ.
Qua vài giây sau đó, cuối cùng Tống Lãnh Thần cũng hé môi, “Chu Tịnh Sơ, em là người đầu tiên nói không với tôi.”
Bị từ chối thế này tất nhiên Tống Lãnh Thần cũng chẳng thấy dễ chịu gì. Chỉ là anh thấy đáng tiếc quá, không nghĩ rằng Chu Tịnh Sơ sẽ từ chối. Thứ mà Tống Lãnh Thần muốn thì chưa bao giờ không có được, nhưng anh cũng không hề có tiền lệ ép buộc phụ nữ ở cạnh mình. Tống Lãnh Thần suy nghĩ, rốt cuộc thì anh có nên cưỡng ép Chu Tịnh Sơ một lần không đây?
Chu Tịnh Sơ hít sâu một cái, cô cố trấn an bản thân bình tĩnh nhất có thể rồi mới đặt ra một câu hỏi quen thuộc:
“Tống lão đại, nếu như tôi cương quyết từ chối yêu cầu của anh thì có phải tôi sẽ bị anh giết chết không?”
Chu Tịnh Sơ cũng đã từng hỏi Lạc Quân Bách thế này, khi đó hắn đã nói không, lý do là vì Tống Lãnh Thần.
Hiện tại cô cũng hỏi Tống Lãnh Thần, liệu anh sẽ trả lời thế nào, là có hay không? Khi cô quyết định chống cự đến cuối cùng thì anh sẽ xuống tay giết chết cô chứ? Nghĩ đến đây Chu Tịnh Sơ lại rùng mình, thật quá đáng sợ! Cũng vì Tống Lãnh Thần là người máu lạnh nên cô mới không muốn dính dáng gì đến anh, nhưng nào ngờ người tính không bằng trời tính.
“Xem ra em không muốn đồng ý?” Tống Lãnh Thần không trả lời ngay mà lại hỏi một câu hỏi khác, lời nói vẫn lạnh lẽo như vậy khiến người khác không rét mà run.
“Xin thứ lỗi Tống lão đại, tôi không thể đồng ý.”
Dây thần kinh Chu Tịnh Sơ dường như đã căng đến mức sắp bị đứt ra, nếu Tống Lãnh Thần vẫn cương quyết buộc cô ở cạnh anh thì cô sẽ chết mất thôi. Ở cạnh một người như anh ít nhiều gì cũng gặp phải rắc rối, cô thì lại không thích việc đó chút nào.
“Được, tôi sẽ không ép em.”
Tống Lãnh Thần thấy được sự sợ hãi trong mắt của Chu Tịnh Sơ, có lẽ cô đã bị anh dọa không ít. Suy đi nghĩ lại cuối cùng Tống Lãnh Thần cũng đưa ra quyết định này, từ đầu đến cuối anh đều không thích đến việc cưỡng ép phụ nữ, vậy nên sẽ thành toàn cho cô.