Hôm qua Chu Tịnh Sơ đã khóc quá đủ, hôm nay cũng không nên rơi lệ nữa. Mất đi trong trắng thì thôi vậy, dù gì cũng may mắn khi người cùng cô phát sinh quan hệ không phải Trình Ngạn Tiêu, nếu là hắn thì cô tởm mất!
Chu Tịnh Sơ đưa mắt nhìn xung quanh, đây là đâu vậy chứ?
Nơi này vừa rộng vừa bày trí cẩn thận, nếu cô đoán không nhầm thì chính là phòng VIP trong khách sạn. Chỗ nằm bên cạnh không còn chút hơi ấm, có lẽ người đàn ông đã đi từ rất lâu.
Chu Tịnh Sơ nhớ tới người cùng cô ân ái đêm qua, anh ta có một cái tên rất cao ngạo. Nhất thời không nhớ ra nên Chu Tịnh Sơ đã đảo mắt suy nghĩ.
Đúng rồi, anh ta là Tống Lãnh Thần!
Cái tên này dường như cô đã nghe ở đâu rồi thì phải, quen quá đi thôi. Nhưng nghe ở nơi nào lúc nào thì cô chẳng nhớ.
Chu Tịnh Sơ lắc đầu, chuyện này cũng không quan trọng, điều quan trọng hơn là cô phải nhanh rời khỏi đây.
Chu Tịnh Sơ nén lại cảm giác đau đớn truyền ra từ cơ thể mình sau đó xuống giường và lấy bộ quần áo đã được nhân viên khách sạn chuẩn bị sẵn sau đó mặc vào. Nơi đây đúng là khách sạn tốt, không ngờ đồ dùng cá nhân đều được chuẩn bị hết.
Chu Tịnh Sơ vội vàng rời khỏi khách sạn, cô bắt taxi rồi mới trở về kí túc xá. Đêm qua không muốn bị làm phiền nên cô đã khóa máy, bây giờ vừa mở lên không ngờ đã thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ từ phía Cao Nhã Kỳ.
Chu Tịnh Sơ biết Cao Nhã Kỳ lo lắng cho mình nên đã ấn gọi lại ngay. Vài giây sau liền phát ra giọng nói sốt sắng của Cao Nhã Kỳ:
“Tịnh Sơ, hiện tại cậu đang ở đâu vậy chứ, sao tớ không tìm thấy cậu?”
Hôm qua vì lo lắng cho Chu Tịnh Sơ, sợ cô sẽ làm ra chuyện dại dột nên Cao Nhã Kỳ đã đến tìm cô, nhưng cô lại không có ở kí túc xá, gọi cho cô thì máy cứ bận miết, điều này khiến Cao Nhã Kỳ lo lắng lắm. Bây giờ nhận được cuộc gọi của bạn thân, lòng Cao Nhã Kỳ cũng nhẹ nhõm phần nào.
Chu Tịnh Sơ đáp:
“Xin lỗi Nhã Kỳ, đã khiến cậu lo lắng rồi. Hiện tại tớ đang trên đường về kí túc xá, hôm nay tớ không có tiết nên không đến trường.”
“Tớ cũng không có tiết, tớ đến tìm cậu được không?”
Cao Nhã Kỳ đưa ra đề nghị, Chu Tịnh Sơ gật đầu:
“Được, vậy cậu chạy đến ngã ba đường X đi, tớ sẽ đứng đợi cậu ở đấy. Hiện tại tớ cũng không muốn về ký túc xá.”
“Cậu đợi tớ, năm phút sau tớ đến liền.”
Chu Tịnh Sơ bảo tài xế lái xe đến đường X, cô cũng vừa xuống xe thì Cao Nhã Kỳ đã đến. Thấy cô, Cao Nhã Kỳ gọi:
“Tịnh Sơ, mau lên xe đi.”
Chu Tịnh Sơ leo lên chiếc Ferrari màu đỏ, thấy sắc mặt phờ phạc của bạn mình, Cao Nhã Kỳ quan tâm:
“Tịnh Sơ, cậu sao vậy?”
“Tớ mệt quá!”
“Cậu bị mệt ở đâu, tớ đưa cậu đến bệnh viện được không?”
“Không cần đâu, chỉ là đêm qua không ngủ ngon mà thôi.”
Cao Nhã Kỳ quyết định đưa Chu Tịnh Sơ về nhà riêng của mình, thấy cô mệt mỏi nhắm mắt nên cô ấy cũng không hỏi nhiều. Vào đến phòng khách của biệt thự thì Cao Nhã Kỳ đã rót một cốc nước cho Chu Tịnh Sơ.
“Cảm ơn cậu.” Chu Tịnh Sơ nhận lấy và uống một hớp nước, không đợi Cao Nhã Kỳ hỏi đã nói trước: “Nhã Kỳ, đêm qua tớ đã phát sinh quan hệ với một người đàn ông xa lạ.”
“Gì chứ?” Cao Nhã Kỳ há hốc mồm miệng, “Tịnh Sơ… cậu thật sự làm như thế?”
“Ừm. Tớ uống say nên không suy nghĩ nhiều, đã làm ra chuyện tồi tệ này.” Đã xem Cao Nhã Kỳ là bạn thân thì mọi chuyện của mình Chu Tịnh Sơ đều kể cho cô ấy nghe hết.
Cao Nhã Kỳ nghe xong liền rơi vào trầm ngâm, lát sau lại đưa tay vỗ lấy vai của Chu Tịnh Sơ, cô ấy an ủi:
“Không sao, mọi chuyện cũng đã qua rồi, cậu đừng nên để trong lòng nữa.”
“Tớ biết rồi, tớ cũng không buồn vì chuyện này. Dù sao đêm qua tớ cũng tự nguyện, chỉ là người đàn ông đó đã biến mất tăm hơi.”
“Tịnh Sơ, thật khổ thân cậu.” Cao Nhã Kỳ nghiến răng: “Trình Ngạn Tiêu cũng thật đáng chết, tớ không ngờ anh ta lại có thể làm ra được loại chuyện khốn nạn đó. Lại cùng con khốn Chu Cầm Hi nữa chứ, thật không biết xấu hổ mà!”
Cao Nhã Kỳ hận không thể lột da Chu Cầm Hi ra, để cô ta biết cái gì gọi là bài học. Cao Nhã Kỳ cực ghét Chu Cầm Hi, vì cô ta mà Chu Tịnh Sơ luôn chịu khổ cực, chính cô ta đã khiến cho Chu Tịnh Sơ phải mất tất cả. Cao Nhã Kỳ thầm nghĩ, nhất định phải trả thù cho bạn thân mình, ngày đó sẽ không xa đâu!
“Cậu đừng tức giận hạng người đó, không đáng đâu. Sau này gặp lại cũng mặc kệ họ, tớ cảm thấy kinh tởm lắm!”
Chu Tịnh Sơ nói một câu nhẹ tênh, ánh mắt nhìn Cao Nhã Kỳ hết sức bình thường nhưng có trời mới biết trái tim cô vẫn còn nhói đau âm ỉ. Nhưng cô tin chắc chuyện này cô sẽ vượt qua nhanh thôi, mọi chuyện dần sẽ ổn mà!
Qua vài giây sau đó, bỗng dưng Cao Nhã Kỳ lại đặt ra câu hỏi:
“Tịnh Sơ, đêm qua cậu có biết gì về người đàn ông cùng cậu phát sinh quan hệ không?”
“Tối qua tớ say quá nên chẳng biết trời trăng mây đất gì…” Chu Tịnh Sơ nhớ ra điều gì đó liền sửa lại ngay, “Đúng rồi, tớ biết tên anh ta, cái tên rất quen nhưng tạm thời tớ đã quên mất rằng bản thân đã được nghe ở đâu.”
“Anh ta tên gì?” Cao Nhã Kỳ tò mò.
Chu Tịnh Sơ đáp, “Tống Lãnh Thần.”
“Tống… Lãnh Thần?” Sắc mặt Cao Nhã Kỳ ngưng trệ ngay tức khắc.
Chu Tịnh Sơ thấy thế liền hỏi:
“Đúng rồi, cậu sao vậy?”
Cao Nhã Kỳ chớp chớp cánh mi run rẩy, giọng điệu dường như không còn hùng hổ khi nhắc đến Trình Ngạn Tiêu nữa mà thay vào đó là vài phần sợ sệt. Cô ấy chậm rãi nhắc nhớ cho Chu Tịnh Sơ nghe:
“Tống Lãnh Thần là lão đại khét tiếng trong giới hắc đạo, cậu không nhớ anh ta sao?”
“Lão đại khét tiếng?” Chu Tịnh Sơ nhíu mày, đầu óc cô bắt đầu nghĩ ngợi đến chuyện này. Cô có từng nghe nhắc đến tên của Tống Lãnh Thần, hóa ra anh cũng được xem là một người nổi tiếng.
Vậy là cô tiêu rồi ư, đụng ngay người không nên đụng đến?
Cao Nhã Kỳ nói thêm thông tin:
“Tống Lãnh Thần bên ngoài thì chỉ là một doanh nhân bình thường mà thôi, nhưng sau lưng anh ta lại là một thế lực to lớn bao lấy. Tớ cũng chỉ nghe người khác kể lại, bảo đâu anh ta rất lạnh lùng và tàn nhẫn, ai dám ngáng đường anh ta thì kết cục sẽ rất thậm tệ. Tịnh Sơ, làm sao mà cậu lại vây vào anh ta, vẫn may là anh ta không giết cậu đấy, làm tớ giật mình thật chứ!”
“Giết?” Nghe được từ này bàn tay Chu Tịnh Sơ bất giác run lên một cái, có thật là ác đến vậy không?
“Người mà anh ta giết không phải ít, muốn xử lý cậu thì rất đơn giản. Tịnh Sơ, đêm qua cậu không nói những lời mạo phạm anh ta chứ?”
Nghe Cao Nhã Kỳ hỏi thì Chu Tịnh Sơ liền lắc đầu, cô không chỉ mạo phạm Tống Lãnh Thần mà còn chọc tức anh rất nhiều lần. Nhưng ngoài hành hạ cô đến chết đi sống lại thì chẳng làm gì nữa.
Chu Tịnh Sơ lắc đầu trấn an bạn:
“Tớ không sao đâu, cậu đừng lo. Nếu Tống Lãnh Thần muốn giết tớ thì tối qua đã ra tay rồi, hiện tại tớ cũng bình an vô sự, mọi chuyện rất tốt.”
Cao Nhã Kỳ nhắc nhở, “Cậu đừng gọi ba chữ Tống Lãnh Thần như vậy nữa, anh ta nghe được là không hay đâu.”