Thoáng cái đã đến kì thi đại học. Hân Nghiên thì không lo lắm vì cô đã được trường tuyển thẳng. Nhưng cô vẫn đi ủng hộ Diệp Lam, Nguyễn Thiệu Huy và Sở Tiêu đi thi. Tính cô vốn đã rất nhiệt tình, nên khi cả ba người họ nói muốn cô đi cùng để có thêm động lực thì cô liền bỏ công việc của mình mà đến chỗ thi để chúc họ thi tốt. Đã vậy còn làm bảng treo cổ vũ họ. Nói chung trong việc này thì Hân Nghiên rất thích thú. Còn Kỳ Minh thì lại thi ở trường đại học danh giá khác nên cô không thể tới ủng hộ được.
Vì trường mà Hân Nghiên học cũng cách nhà một thành phố nên cô phải đăng kí ở kí túc xá. Ban đầu ba mẹ cô còn tính sẽ định cư ở thành phố mà gần trường của cô. Nhưng sau khi biết Diệp Lam cũng cách đó khoảng 50km thì họ mới yên tâm mà để Hân Nghiên ở kí túc xá của trường.
Ba mẹ cô đã chuẩn bị không thiếu đồ dùng nào. Đã vậy trước ngày chuyển đi thì họ còn đến kí túc xá để nói với cô trông coi ở đó để mắt đến Hân Nghiên giúp họ. Ngoài ra còn đến gặp hiệu trưởng để có thể giúp cô tốt nhất có thể.
Hân Nghiên được ba mẹ đưa đi thăm trường mới, cô rất thích. Nơi đây thật sự rất rộng, còn nhiều tượng điêu khắc về các vị thần La Mã nhìn thật đẹp. Đã vậy sinh viên ở đây thì nhìn rất trưởng thành, còn có lối ăn mặc phong phú. Hân Nghiên thật sự thích ngôi trường này lắm rồi.
…
Hôm sau là buổi đầu cô đi học ở ngôi trường mới. Nhưng vì tính cách hòa đồng của cô nên cũng rất nhanh kết bạn được với cả lớp. Hơn nữa, tài năng vẽ của cô được giáo viên khen ngợi. Nên mọi người cũng để ý đến cô nhiều hơn.
Trong trường này quả thực có rất nhiều nơi mà Hân Nghiên đi một ngày thì có khi còn bị lạc. Nên cô phải đi theo bạn bè. Những lúc đi đến phòng lấy dụng cụ vẽ thì cũng phải chú ý và nhớ đường đi cho lần sau.
Buổi trưa đến thì Hân Nghiên được hai cô bạn ngồi gần đó rủ đi ăn trưa. Nhưng còn chưa đồng ý thì Sở Tiêu đứng ở cửa gõ.
Tất cả học sinh nhìn thấy Sở Tiêu thì bất ngờ, sau thì là hoảng. Họ có nghe nói về danh tiếng của cậu, nhưng ngoài việc đánh nhau và chơi bời ra thì chả còn tin tức gì. Nhưng mấy cô nàng thì lại khen Sở Tiêu quá đẹp, phải gọi là xuất sắc.
Hân Nghiên thấy Sở Tiêu liềm tươi cười. Cô nói với hai cô bạn rủ mình là để lần sau rồi đi đến chỗ của Sở Tiêu. Bây giờ lên đại học nhìn Sở Tiêu còn trưởng thành hơn rất nhiều. Khác xa với hình tượng một cậu học sinh cấp 3. Đưa tay xoa đầu Hân Nghiên còn mỉm cười nhìn cô.
– Vất vả cho Hân Hân nhà ta rồi, muốn đi ăn ở đâu? Mình đưa cậu đi.
– Mình nghe nói trường mình có carteen, mình muốn xuống đó ăn thử.
– Được, đưa cậu đi.
Sở Tiêu gật đầu nắm tay Hân Nghiên kéo cô rời khỏi lớp. Hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Hân Nghiên thì không hay để ý tới những người xung quanh bàn luận gì về mình nên cô vẫn rất tự nhiên khi ở bên Sở Tiêu. Nhưng hai người họ lại đang làm tâm điểm chú ý của nhiều sinh viên. Nếu là cậu sinh viên khác mà nắm tay Hân Nghiên thì không có chuyện gì nhưng vì là Sở Tiêu, là người mà gần như thời học sinh đều nghe qua. Nên họ mới bất ngờ đến vậy.
Ngồi trong bàn ăn ở carteen của trường. Hân Nghiên nhìn ngó xung quanh, carteen trường cô cũng thật rộng. Bàn ăn cũng rộng, đã vậy còn đẹp nữa.
Sở Tiêu đi lấy đồ ăn rồi mang đến cho Hân Nghiên. Nhìn chỉ có một xuất ăn thì Hân Nghiên chớp mắt nhìn Sở Tiêu.
– Sở Tiêu không ăn sao?
– Không đói, cậu mau ăn đi.
– Ừm, cám ơn Sở Tiêu nha.
Hân Nghiên vui vẻ ăn đồ ở carteen. Cũng rất ngon nha. Có lẽ không cần phải đi ra ăn ở quán ngoài trường nữa. Từ giờ cô sẽ ăn ở đây.
Sở Tiêu nhìn Hân Nghiên ăn, cậu bất giác mỉm cười. Sao Hân Nghiên cứ lúc nào cũng đáng yêu như vậy làm cậu phải thổn thức về cô mãi không thôi.
Đưa tay xoa đầu Hân Nghiên làm cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
– Hân Hân nhà ta hôm nay đi học vui không?
– Vui chứ, mình kết bạn được với nhiều người lắm nha. Còn được dạy vẽ này, rồi cả đi xem những bức tranh do học sinh vẽ nữa. Đã vậy trường của mình còn rất rộng luôn, Sở Tiêu có thích không?
– Không thích, thích cậu thôi đồ ngốc.
– Mình cũng thích Sở Tiêu mà.
Hân Nghiên không ngần ngại mà nói. Nhưng điều này làm Sở Tiêu chỉ biết cười trừ. Từ lúc Trạch Dương đi, cậu cũng hiểu được cảm giác phần nào đó khi Trạch Dương ở bên cạnh Hân Nghiên. Dù có đối tốt với cô hơn tất cả ai nhưng cô cũng chỉ nhìn ra được mình giống như người bạn bình thường. Cũng khá khổ tâm nhưng mưa dần thấm lâu, Sở Tiêu muốn đợi Hân Nghiên hiểu ra mọi chuyện. Từ từ biết yêu cũng chưa muộn.
Ăn xong thì Sở Tiêu đưa Hân Nghiên đi dẻo một lúc để tiêu thức ăn rồi đưa cô về lớp học. Cậu nói chuyện với cô một lúc rồi phải về trường của mình.
Mấy cô bạn thấy Sở Tiêu rời đi rồi mới đến gần Hân Nghiên để hỏi về cậu. Đã vậy khi họ xin số điện thoại của Sở Tiêu thì cô còn hăng hái đọc cho họ nữa chứ. Để Sở Tiêu về nhà hàng chục tin nhấn rồi cuộc gọi nhỡ, cậu đau đầu đành phải vứt bỏ sim đấy để mua sim mới thay thế.1