Ngày hôm sau thì Hân Nghiên luôn bám lấy Trạch Dương không buông. Sở Tiêu còn cảm thấy khó hiểu nhưng vì Hân Nghiên tự ý như vậy nên cậu cũng không nói gì.
Vì hôm nay họp phụ huynh nên mỗi học sinh cùng phải đi với một phụ huynh đến họp. Đương nhiên Hân Nghiên muốn ba mình đi họp vì để mẹ cô thì sẽ bị mắng nhiều lắm.
Cô gái nhỏ ôm lấy tay ba mình đến cửa lớp.
– Ba, nếu tí nữa Hân bị cô nhắc nhở thì sao?
– Không sao hết, Hân Nhi của ba ngoan ngoãn là được rồi.
– Yêu ba quá đi.
Hân Nghiên vui mừng ôm chặt lấy cánh tay ba mình rồi đi vào lớp. Trong lớp cũng có vài phụ huynh cùng học sinh đã đến. Đưa ba mình đến bàn học của mình rồi ngồi xuống. Diệp Lam thấy vậy thì nói với mẹ mình để qua đó nói chuyện với hai ba con nhà Hân Nghiên.
– Chú Thám ạ, hôm nay chú đi họp cho Hân Hân sao?
– Ừ, tại con bé nói muốn chú đi họp.
– Thật tốt quá, chứ mẹ cháu cứ nói là để mẹ đi họp nên ba cháu đành phải đồng ý.
Nhìn bộ mặt ỉu xìu của Diệp Lam thì Hoàng Quân Thám lại buồn cười. Ông xoa đầu Diệp Lam cười đùa.
Một lúc sau thì Kỳ Minh cũng đi đến chỗ của Hân Nghiên chào ông rồi ngồi xuống. Đơn giản vì đây là chỗ của cậu nên cậu mới tự nhiên ngồi như vậy. Đang định nói chuyện với Kỳ Minh thì một người đàn ông lớn đi vào. Người đàn ông ăn mặc lịch lãm giống với các chủ doanh nghiệp lớn khiến các phụ huynh trong lớp cũng phải thì thầm bàn tán. Mà Hân Nghiên vừa nhìn thấy thì lại tươi cười rời khỏi bàn học để chào ông.
– Chú Nam a, thật lâu rồi không gặp chú nha.
– À…Hân Nghiên đúng chứ? Thật lâu rồi không gặp, lớn ra không ít nhỉ.
– Dạ.
Bắc Hải Nam xoa đầu Hân Nghiên cười. Cô bé cũng thích thú cười với ông. Hoàng Quân Thám cũng đứng lên chào Bắc Hải Nam một tiếng vì dù sao cũng là cấp trên của ông.
Ai mà ngờ được Bắc Hải Nam lại chính là chú của Kỳ Minh, thảo nào lúc đến công ty thì Kỳ Minh có nói là đến gặp chú. Thế là từ giờ Hân Nghiên sẽ được gặp chú Nam nhiều hơn rồi, như vậy thì sẽ được xem nhiều mô hình lắp ráp đẹp.
Ở bên lớp Trạch Dương thì đương nhiên là mẹ cậu đi họp cho rồi. Chỉ là có người phụ nữ vừa nhìn thấy cậu đã tỏ ra ngạc nhiên rồi đi đến bắt chuyện với cậu.
– Ba mẹ cháu tên gì vậy?
– Cháu có mẹ, không có ba.
Người phụ nữ nghe vậy thì có chút vui mừng nhưng còn chưa lâu thì Trạch Dương đã nói tiếp.
– Ba bị tai nạn qua đời rồi.
– Th,thật vậy sao?
– Tại sao cháu phải nói dối với cô?
– À không có gì.
Lý An Nhiên nghe vậy thì đành về chỗ Huyền Nhi để ngồi. Rõ ràng bà nhìn thật sự rất giống mà, từng nét trên khuôn mặt và cả cái khí chất đấy nữa. Trong lòng bà đang rối ren thì nhìn thấy Hạ Mỹ Oánh đi vào, điều này càng làm bà bất ngờ hơn. Đang tính đi đến để nói chuyện thì thầy giáo chủ nhiệm lại đi vào lớp để bắt đầu triển khai cuộc họp.
Đáng lẽ ra là Lý An Nhiên sẽ không đến họp cho con gái mình vì năm nào bà cũng nhờ người giúp việc đi thay bà và chồng bà. Nhưng đây là năm cuối nên bà cũng muốn đi để thử xem tình hình học tập. Còn về Bắc Hải Nam thì là do ông rảnh, với lại ông cũng muốn đi xem thử ngôi trường này thế nào nữa.
Họp xong thì Lý An Nhiên vội chạy đến chỗ Hạ Mỹ Oánh. Bà nhìn thấy Lý An Nhiên thì bất ngờ vô cùng. Trạch Dương thì không hẳn, cậu đoán ra được bà là ai và vì sao mẹ cậu lại bất ngờ như vậy.
– Chị Mỹ Oánh, là chị đúng chứ?
– Tôi…cô coi như chưa thấy tôi đi.
Hạ Mỹ Oánh xua tay rồi kéo Trạch Dương đi. Nhưng Lý An Nhiên lại giữ tay bà lại.
– Anh Nam đang ở đây, anh ấy tìm chị đã rất lâu. Chị có thể gặp anh ấy một chút không?
– Tôi và anh ta không có quan hệ gì nữa hết, cô cũng đừng nói chuyện này với anh ta.
Hạ Mỹ Oánh kéo Trạch Dương đi ra cổng thì lại gặp Hân Nghiên đang tươi cười với Bắc Hải Nam. Trạch Dương nhíu mày đi nhanh đến kéo Hân Nghiên về phía mình. Đương nhiên Hạ Mỹ Oánh không dám ra mặt, ít nhất ông ta sẽ không dễ nhận ra Trạch Dương.
– Trạch Dương họp xong rồi sao? Mình vừa được cô giáo khen đó.
– Ừ, chú Thám cháu đưa Hân Nhi về trước nhé?
– À, chú có đi xe nếu Tiểu Dương đi xe đạp thì để chú lai cho.
– Mẹ cháu đưa đi.
– À, vậy thì Hân Nhi đi cùng Tiểu Dương nhé?
– Vâng ạ.
Hân Nghiên ngoan ngoãn gật đầu ôm lấy Trạch Dương. Bắc Hải Nam lại nhìn lại Trạch Dương thêm một lần nữa. Sao lại thấy cậu bé này thật giống ai đó, sao ông không nghĩ ra. Nhưng ông đâu biết cậu bé đó chính là giống ông.
Trạch Dương nhìn về phía Bắc Hải Nam nhưng không hề có cảm tình trong ánh mắt của anh.
– Chú Nam ơi, đây là Trạch Dương đó. Là người bạn mà Hân nói đó.
– À vậy sao? Cậu bé nhìn cũng khá có nét đấy.
– Đi về nhanh lên, nói nhiều.
Trạch Dương khó chịu kéo Hân Nghiên đi ra khỏi cổng. Hân Nghiên vẫn quay lại chào ba mình với Bắc Hải Nam rồi mới đi cùng Trạch Dương lên xe Hạ Mỹ Oánh rồi đi.