Hân Nghiên vì ở nhà trong kỳ nghỉ hè này đã rất chán rồi, bây giờ lại còn chán hơn vì không có Trạch Dương để chơi cùng. Nhưng cô nào biết cậu là bị bắt ép về chứ không phải như lời Hạ Mỹ Oánh nói là cậu nhớ bà.
Còn đang ngồi vẽ thì nghe thấy tiếng chuông cổng vang lên. Hân Nghiên nhanh nhẹn đi ra để xem là ai thì lại thấy Sở Tiêu đang đứng ở đó. Vui vẻ đi đến mở cửa cổng cho cậu.
– Sở Tiêu đến chơi với mình sao?
– Không chơi với cậu sao đứng đây làm gì?
– A Sở Tiêu vào nhà đi. Mình có nhiều kẹo lắm a, Sở Tiêu có muốn ăn không?
Hân Nghiên vừa nói vừa nắm tay Sở Tiêu đi vào. Sở Tiêu bất chợt dừng lại làm Hân Nghiên cũng phải dừng lại theo.
– Sao vậy Sở Tiêu?
– Có muốn đi chơi không?
Đột nhiên Sở Tiêu đến gần để hỏi. Hân Nghiên chớp chớp mắt nhìn cậu, một lúc sau cô lại nhoẻn miệng cười.
– Có nha, Sở Tiêu đưa mình đi chơi đâu vậy?
– Muốn xem phim không?
– Có phim gì hay sao?
– Tùy cậu tự chọn là được, mình nghe nói có rạp phim mới mở rất tốt nên rủ cậu đi.
Nghe vậy thì Hân Nghiên vui vẻ gật đầu. Cô ở nhà chán muốn chết, bây giờ được đi thì đương nhiên phải vui rồi.
– Sở Tiêu đợi nha, mình vào hỏi mẹ mình đã.
– Mẹ cậu vẫn ở nhà sao?
– Ừm.
– Vậy để mình vào chào cô một tiếng.
Sở Tiêu để Hân Nghiên dẫn đường đi vào. Cậu thấy mẹ Hân Nghiên đang lau bàn ăn thì lại gần cúi đầu chào cô.
– Cháu chào cô, cháu là bạn của Hân Hân.
– À, bạn của Hân Nhi sao? Cháu ra ngoài kia ngồi chơi với con bé đi, cô có chút hơi bận. – Cố Hoài Diễm ngẩng đầu lên nhìn Sở Tiêu.
Thật ra là hôm nay bà được nghỉ làm nên nhân cơ hội để dọn dẹp lại nhà một chút.
– Mẹ ơi, hôm nay Hân đi chơi cùng Sở Tiêu nha.
– Đi chơi sao? Hai đứa định đi đâu?
– Đến rạp chiếu phim mới mở ở gần trạm xe buýt đến Đại học A đó cô.
Sở Tiêu lên tiếng nói thay Hân Nghiên. Cố Hoài Diễm nhìn Sở Tiêu một lượt rồi mới đánh giá cậu. Ít nhất thì ăn mặc và tướng tá cũng rất đẹp. Có thể nói là đẹp ngang với Trạch Dương, cũng khó mà để phân ai đẹp hơn được. Với lại cậu còn ăn nói tử tế, còn nói rõ địa chỉ cụ thể như vậy thì chắc chắn không phải có ý gì xấu với Hân Nghiên nhà bà. Vậy nên Cố Hoài Diễm gật đầu đồng ý.
– Hai đứa đi chơi sớm rồi về nhé, bây giờ đường cái xe cô đi tấp nập cũng khá nguy hiểm đó.
– Cô yên tâm, cháu sẽ đưa Hân Hân không xước một vết dù chỉ là nhỏ về cho cô.
Nói rồi Sở Tiêu chào Cố Hoài Diễm trước rồi đi ra ngoài. Hân Nghiên đi lên phòng thay đồ nhanh rồi xuống. Cô chào mẹ mình rồi ngồi lên xe của Sở Tiêu để cậu chở đi.
Trên đường đi Hân Nghiên thích thú nói chuyện rất nhiều với Sở Tiêu. Cậu cũng vui vẻ mà không có cảm thấy mệt mỏi vì cô làm phiền quá nhiều. Có lẽ Trạch Dương về quê lại là một cái hay cho cậu. Trong quãng thời gian nghỉ hè này có thể gặp Hân Nghiên thường xuyên hơn rồi. Còn không bị cậu bắt ép nữa.
Cuối cùng cũng đến nơi, Sở Tiêu nhắc Hân Nghiên đứng im một chỗ để cậu đi gửi xe rồi qua đó với cô ngay. Hân Nghiên cũng ngoan ngoãn đứng đấy đợi Sở Tiêu.
Vậy mà lại có hai tên tầm tuổi như cô đi đến, có lẽ họ cũng muốn xem phim. Nhưng thấy cô đang đứng một mình, cả cái bộ mặt ngơ ngác không hiểu gì thì họ mới tiến đến gần cô.
– Em gái, đi đâu vậy? Lạc đường sao?
Cậu thanh niên vừa nói còn đưa tay nắm lấy tay Hân Nghiên. Tay của cô cũng mềm mại, làm cậu tay càng nắm chặt hơn. Vì nắm quá chặt nên Hân Nghiên nhắn mặt muốn giằng tay ra nhưng lại không được.
– Đau a, nắm tay mình đau quá.
– Em gái. hay chúng ta làm chuyện gì khác bớt đau được chứ?
Nghe cậu thanh niên nói vậy thì Hân Nghiên mới ngước lên nhìn cậu. Còn chưa kịp trả lời thì Sở Tiêu đi đến. Cậu sầm mặt đưa tay nắm lấy tóc hai cậu thanh niên rồi đạp đầu hai người lại với nhau. Hai tên đau quá xoa đầu liên tục. Một lúc sau quay lại định chửi thì lại nhận ra là Sở Tiêu nên họ liền cúi đầu xin lỗi Hân Nghiên với Sở Tiêu.
– Anh Tiêu, thật sự bọn em không biết đây là bạn gái của anh. Nếu như biết thì chắc chắn chúng em sẽ không tùy tiện như vậy.
– Tay nào của chúng mày động vào cậu ấy?
Giọng của Sở Tiêu cũng lạnh đi nhiều phần. Hai người kia ấp úng mãi chả nên câu. Còn đang định cho mỗi đứa một cước ra ngoài đường lớn thì Hân Nghiên đi đến ôm lấy tay cậu.
– Sở Tiêu, mình xem phim được chưa?
– À, ừ vào thôi.
Sở Tiêu cũng không muốn gây sự ở đây vì sợ Hân Nghiên sẽ lo lắng. Cậu liếc nhìn hai tên kia, thấy Sở Tiêu nhìn vậy thì liền cúi đầu xuống không dám ngẩng lên. Đợi Sở Tiêu đi vào rạp rồi thì mới thở phào nhẹ nhõm.
– Tại mày.
– Tại mày thì đúng hơn.
– Ai bảo mày ham hố quá làm gì. Thử để hôm nay cô gái đó không lên tiếng chắc hai đứa mình nhập viện quá.
– Thôi đi chỗ khác đi, ở đây không nên ở lâu.
Nói rồi hai thanh niên rời đi.
Hân Nghiên đi vào chọn bộ phim mình thích rồi cả bắp rang bơ, cô vui vẻ ngồi vào ghế để đợi phim chiếu. Suốt cả bộ phim Sở Tiêu chỉ có ngủ vì bộ phim này còn dành cho lứa tiểu tiểu học xem chứ đâu dành cho cậu. Thi thoảng Hân Nghiên xem đến phân đoạn buồn cười hay đoạn nào cô thích thì liền quay sang chỗ Sở Tiêu để nói. Cậu cũng đành giả vờ gật đầu khen hay với cô.
Tuy là không thể xem hoạt hình này nhưng ít nhất cậu cũng được đi chơi với Hân Nghiên là được rồi.
Xem xong phim thì Sở Tiêu đưa Hân Nghiên đi lượn ở công viên một lúc rồi mới về nhà. Cuộc đi chơi tuy ngắn nhưng cũng khá vui, vì không có Trạch Dương nên Sở Tiêu lại càng cảm thấy vui hơn. Cậu có thể chiếm lấy chỗ đằng trước để chở Hân Nghiên, còn có thể được cô ôm cánh tay, còn được nắm tay cô nhiều một chút. Như vậy cũng đủ rồi.