Trạch Dương vừa mới thay đồ thì Hân Nghiên đã đứng ở phòng khách nói to.
– Trạch Dương ơi, mẹ mình cho mình đi rồi. Trạch Dương thay đồ nhanh lên đi.
Một lúc sau thì Trạch Dương đi xuống. Cậu nhìn Hân Nghiên rồi tự trách bản thân mình. Biết thế hôm qua làm một con robot mới, tuy không giống nhưng Hân Nghiên sẽ không dễ dàng mà nhận ra được. Đúng là quá ngu rồi.
– Đi thôi Trạch Dương.
– Khoan đã…
– Sao vậy a?
– Đến đó không được nói mình đưa cậu tới biết chưa?
– Vì sao?
– Không hỏi. Chỉ nhớ những gì mình nói là được.
– Ừm, mình biết rồi.
– Ngoan.
Trạch Dương xoa đầu Hân Nghiên rồi đưa cô đi. Hai người đứng đợi ở bến xe, đợi xe bus đúng tuyến đi đến thì Trạch Dương kéo Hân Nghiên lên trước rồi tính tiền xe cho cả hai.
Xe bus dừng lại ở bến xe của trung tâm thành phố. Cách đó không xa là công ty cao chót vót nổi bật nhất. Trạch Dương nhìn thấy cũng chỉ cười lạnh. Cậu không nghĩ một ngày cậu sẽ đến đây để nhìn trực tiếp công ty của lão già đó. Nếu không phải vì Hân Nghiên thì có đến chết chưa chắc cậu đã bước đến đây. Hơn nữa cậu cũng chỉ đưa Hân Nghiên đến đây thôi chứ không nói sẽ giúp Hân Nghiên lấy một con robot ở đó.
– Trạch Dương ơi, mình đi thôi. Đằng trước là công ty của ba mình làm đó. Đến đấy vui lắm.
Hân Nghiên thích thú kéo Trạch Dương đi thật nhanh. Hai đứa trẻ đứng trước cửa cửa sảnh lớn. Hân Nghiên vừa nhìn thấy cửa thì giằng bỏ tay Trạch Dương rồi chạy vào trong. Cậu còn định ngăn lại nhưng thôi. Đã tự hứa sẽ không bao giờ đến đây rồi, hơn nữa trong công ty thì Hân Nghiên cũng sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm.
Vậy là Trạch Dương đứng ở ngoài nhìn các phương tiện đi lại tấp nập. Đúng là ở đây rất thuận lợi cho việc phát triển quy hoạch.
Hân Nghiên vừa chạy vào rồi đi bằng cầu thang bộ. Do cũng có đông người đi lại nên Hân Nghiên mới không bị phát hiện ra. Nhưng Hân Nghiên lại không nhớ phòng của Bắc Hải Nam. Cô suy nghĩ gãi đầu mãi không ra. Vậy là lại quay về sảnh công ty.
Đứng chưa lâu thì Hân Nghiên thấy Kỳ Minh đi cùng người đàn ông lớn tuổi đi đến. Kỳ Minh thấy Hân Nghiên liền đi nhanh đến chỗ cô.
– Hân Nghiên, đi đâu đấy?
– A, Kỳ Minh. Mình đi tìm chú Nam á. Nhưng mà không biết chú ấy ở tầng nào.
– Chú Nam? Người quen của cậu sao?
– Ừm, mình mới quen chú ấy. Mà Kỳ Minh đi đâu vậy?
Kỳ Minh đang định nói thì ba mình đi đến vỗ vai cậu. Ông lần đầu tiên thấy con trai mình lại có thể nói chuyện tự nhiên với một người con gái khác. Ông mỉm cười nhìn Hân Nghiên.
– Chào cháu, chú là ba của Tiểu Minh. Cháu là bạn của thằng bé đúng không?
Hân Nghiên chớp chớp mắt nhìn Lãnh Hải Phong vài giây rồi mới tươi cười gật đầu với ông.
– Dạ, cháu chào bác. Kỳ Minh là lớp trưởng của cháu a. Kỳ Minh giỏi lắm luôn.
– Chà, xem ra thằng bé với cháu rất thân với nhau.
– Có thân ạ…- Hân Nghiên suy nghĩ rồi vài giây sau lại lắc lầu. – Trạch Dương thân với cháu hơn a.
Kỳ Minh ban đầu còn thấy vui một chút mà giờ lại không nở nổi một nụ cười. Xem ra vẫn cần phải đi chơi nhiều hơn với Hân Nghiên. Có như vậy thì người đầu tiên cô nghĩ tới sẽ là cậu chứ không phải là Trạch Dương.
– Hân Nghiên, ai đưa cậu đến đây vậy?
– Là Trạch Dương đưa mình đến á. – Hân Nghiên lại gần nói nhỏ đủ cho Kỳ Minh nghe.
Nhưng vốn dĩ Lãnh Hải Phong đứng bên cạnh cũng nghe thấy. Ông nhìn Hân Nghiên như vậy thì buồn cười, thảo nào thằng con trai của ông lại đối xử với cô khác với những người khác.
– Cậu ta đâu?
– Trạch Dương ở ngoài kia rồi.
Hân Nghiên chỉ tay ra ngoài cửa kính nói. Lúc này cô cũng chợt nhận ra là mình bỏ Trạch Dương mà chạy vào đây trước. Bây giờ thì lại chạy vội ra để tìm thì thấy Trạch Dương đang đút tay vào túi đứng ở cạnh chậu cây cảnh. Hân Nghiên tươi cười đi đến ôm lấy cánh tay cậu.
– Trạch Dương vẫn đợi mình sao?
– Không đợi cậu thì đợi ma chắc? Đi về.
Trạch Dương cốc nhẹ đầu Hân Nghiên rồi nắm lấy tay cô định rời đi. Kỳ Minh cũng nhanh chóng đi đến chỗ hai người. Thấy Kỳ Minh thì Trạch Dương cũng chả bất ngờ lắm, chỉ là người đi phía sau Kỳ Minh khiến cậu khó chịu.
– À đúng rồi, Trạch Dương ơi Kỳ Minh cũng đến đây đó.
– Biết rồi.
– Hân Nghiên, đây là bạn của cháu sao?
Lãnh Hải Phong đi đến nhìn Trạch Dương rồi cúi xuống hỏi Hân Nghiên.
– Vâng ạ. Trạch Dương là bạn thân nhất của cháu a. Còn đẹp nữa, hì.
Hân Nghiên thích thú còn lắc lắc tay Trạch Dương cười. Cậu không muốn nói với Hân Nghiên bây giờ, đợi lúc nữa về thì nói sau. Vì phép lịch sự tối thiểu nên Trạch Dương vẫn cúi đầu chào Lãnh Hải Phong. Ông nheo mắt nhìn Trạch Dương rồi suy nghĩ. Rõ ràng là nhìn giống ai đó mà sao vẫn chưa nghĩ ra được nhỉ?
– Được rồi, đi về thôi.
Trạch Dương cũng không muốn đứng lâu ở đấy, cậu kéo tay Hân Nghiên đi nhanh khỏi đó. Nhưng Hân Nghiên vẫn không quên chào Lãnh Hải Phong và Kỳ Minh một tiếng rồi mới đi.
Nhìn hai người rời đi thì Lãnh Hải Phong mới hỏi con trai mình.
– Cậu bé đó là bạn của con sao?
– Không phải, là kẻ thù mới đúng.
– Cái thằng này, ăn nói tử tế lên xem nào. Với lại ba thấy cậu bé đó có chút quen thuộc, giống ai đó mà không nghĩ ra là ai.
– Lúc trước con cũng nghĩ giống ba, nhưng mà trên đời này chuyện người giống người là bình thường. Ba đừng để tâm làm gì.
– Ừ, thôi về nhà đã không mẹ con lại mắng cả hai bây giờ.
Lãnh Hải Phong đẩy vai con trai mình ra xe để về nhà.
____________
Dành cho các bạn nào đang theo dõi bộ Theo đuổi giáo sư lạnh lùng nha.
Như đã hứa nên tí nữa mk sẽ bão chap a ~~.
Còn bây giờ thì là chúc mọi người năm mới vui vẻ, có được nhiều may mắn, thành công trong cuộc sống nha. Chúc các bạn độc giả của mình sẽ hạnh phúc bên gia đình và người thân trong những ngày này và hãy tạo ra một điều đặc biệt ấn tượng cho một năm mới nha. Một lần nữa chúc các bạn năm mới vui vẻ💚✨🐯