Buổi tối ở trong phòng Trạch Dương…
– Hân Nhi, lại đây mình nói chuyện.
Hân Nghiên đang ngồi ăn táo đọc truyện nghe Trạch Dương nói vậy liền rời khỏi giường đi đến sofa ngồi cạnh cậu.
– Có gì sao Trạch Dương?
– Ừ, không hẳn. Nói mình biết, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
– Chuyện gì là chuyện gì?
– Chậc, thì hôm nay ba cô gái đó làm gì cậu? Ngoài kéo tay cậu ra thì còn làm gì nữa không?
Hân Nghiên nghe vậy liềm mím môi còn lại gần Trạch Dương rúc đầu vào lòng cậu. Trạch Dương đỏ mặt định đẩy Hân Nghiên ra nhưng lại thôi.
– Nói mình nghe họ làm gì?
– Mình sợ lắm. Trạch Dương có tiền không? Cho mình nha, mai mình sẽ đền áo cho chị ấy. Lúc nào ba mẹ về thì mình xin tiền ba mẹ trả cho Trạch Dương.
– Ngốc, tiền có thể cho cậu. Nhưng không phải cho để làm mấy việc ngu ngốc ấy. Không cần phải đền.
– Tại sao? Chị ấy sẽ tức giận đó. Sẽ có nhiều người nhìn, đáng sợ lắm.
– Có mình ở đây rồi, sợ gì chứ.
Trạch Dương đưa tay xoa đầu Hân Nghiên ôm cô vào lòng. Hân Nghiên như con mèo ngồi ngoan trong lòng Trạch Dương.
– Ngày mai cậu học xong thì ở trong lớp thôi biết chưa?
Đang im lặng một chút thì Trạch Dương đưa tay nâng mặt Hân Nghiên lên để nói. Hân Nghiên ngơ ra chả hiểu gì.
– Tại sao vậy Trạch Dương?
– Nói thì biết nghe đi.
– Đi vệ sinh cũng không được sao?
– Đi trước tiết một đi.
– Ừm, mình biết rồi.
Hân Nghiên nghe vậy cũng ngoan ngoãn gật đầu. Trạch Dương lại không cưỡng lại sự đáng yêu này của cô. Véo má Hân Nghiên thật lâu còn xoa hai bên má cô nữa. Cậu muốn cắn nó nhưng vẫn đang cố kiềm chế lại.
– Hân Nhi.
– Sao á?
– Cậu béo quá rồi, ngồi lên đùi mình muốn gãy chân luôn đấy biết không.
Trạch Dương gọi Hân Nghiên muốn nói có thể hôn cô không thì nhìn gương mặt ngây thơ của cô thì cậu lại không nói được. Đành kiếm cớ nói cô mập rồi búng trán cô. Hân Nghiên giơ tay lên xoa trán rồi bĩu môi nhìn cậu.
– Đau nha Trạch Dương, mình không có béo nữa. Mà Lam Lam có nói mập một chút mới đáng yêu a.
– Đẹp giống con lợn vậy.
– Có Trạch Dương mới là lợn á, một con lợn xấu xí luôn.
– Hoàng Hân Nghiên, cậu nói gì mình không hiểu. Tiếng lợn hơi khó nghe.
– Trạch Dương xấu xa, Trạch Dương là con lợn xấu xí nhất nhất luôn.
Hân Nghiên cau có mày đưa hai tay lên giữ mặt Trạch Dương rồi hét lên. Trạch Dương thấy hành động của Hân Nghiên thật buồn cười nhưng không có khó chịu khi cô hét lên. Cậu đưa tay nắm lấy hai tay Hân Nghiên bỏ xuống rồi kẹp cổ cô.
– Hét thế viêm họng đấu biết không? Ăn táo đi này.
Nói rồi Trạch Dương vươn tay ra lấy miếng táo đút cho Hân Nghiên ăn. Cô lại vui vẻ ăn còn chạy ra giường lấy truyện rồi lại quay lại ngồi cạnh Trạch Dương vừa đọc vừa ăn.
________
Sáng hôm sau đến trường.
Sở Tiêu sau khi nghe tin Hân Nghiên bị bắt nạt liền phừng phừng lên hỏi từng người trong lớp xem đã diễn ra chuyện gì hôm qua. Chỉ tiếc hôm qua cậu có việc nên không thể có mặt nếu không cả kể là con gái cậu cũng sẽ không để yên. Hân Nghiên của cậu đáng yêu như vậy mà vẫn cứ muốn đi bắt nạt.
Cậu còn đang định đi thì Trạch Dương ngăn lại.
– Không cần thiết phải làm quá lên thế.
– Sao cơ, làm quá? Thế nào là làm quá? Tôi tưởng cậu còn phải tức giận hơn tôi mới phải chứ?
– Tôi có cách của mình, cậu không cần phải lo.
Nghe Trạch Dương nói vậy thì Sở Tiêu mới đi về chỗ ngồi.
Đến giờ ra chơi, Trạch Dương đút tay vào túi quần rời khỏi lớp. Sở Tiêu thấy vậy cũng bám lấy.
– Đi tìm lũ đấy à?
– Muốn đi?
– Được, đi cùng cậu.
Lãnh Huyền Nhi thấy vậy cũng âm thầm đi theo sau.
Trạch Dương cùng Sở Tiêu đi đến dãy lớp khối trên. Nhìn biển ghi tên lớp ở trước của lớp thì hai người bước vào.
Sở Tiêu không có bình tĩnh như Trạch Dương, cậu xông vào lấy chân đạp ghế ở bàn đầu tiên nhìn cả lớp. Dù là anh chị lớn hơn cậu một tuổi thì cậu cũng chả sợ. Trong trường này còn ai không biết đến danh tiếng của cậu. Mà không phải trong trường, Sở Tiêu nổi ở rất nhiều trường khác giống như Trạch Dương nhưng là nổi theo một cách xấu. Họ biết đến cậu trong những cuộc ẩu đả đánh nhau. Cũng có rất nhiều lời đồn là cậu đã từng đánh gãy cổ một học sinh và học sinh đó đã phải ở bệnh viện cả một năm. Vì thế chỉ cần nhìn thấy cậu là học sinh cũng đã sợ.
Thấy Sở Tiêu như vậy thì cả lớp đang nói chuyện đột nhiên im bặt. Giang Hạ Vân cùng với nhóm bạn hôm qua đang ngồi nói chuyện thấy vậy thì có chút run lên.
– Con nhỏ nào hôm qua bắt nạt Hân Hân bước ra đây nói chuyện một chút.
Cô gái tóc ngắn nghe vậy liền sợ run người nắm lấy tay Giang Hạ Vân.
– Yên tâm, đừng sợ cậu ta không dám đánh con gái đâu.
Vừa mói xong thì Sở Tiêu vơ ngay chiếc ghế ở bàn học ném về phía nhóm mấy người đó. Thật may là đường bay của ghế bay đến sạt đầu mấy người rồi đập vào tường gãy ra. Giang Hạ Vân cùng mấy người ở đó còn chưa hết hoảng thì Sở Tiêu đã đi đến chỗ họ.
Trong lớp thấy vậy cũng im lặng. Họ còn phải sợ thay mấy người kia.
Sở Tiêu nắm cổ áo một cô bàn ngồi ngoài kéo cô ta đứng dậy.
– Nói, là cô bắt nạt Hân Hân, hay là ai?
– T-tôi…tôi không có….không phải tôi.
Còn định giơ nắm đấm lên thì Trạch Dương kéo Sở Tiêu lùi về phía sau. Giang Hạ Vân còn đang mừng thầm thì Trương Tử Sâm vẫy tay gọi cô gái tóc ngắn lại.
– Cô, qua đây một chút.
Cô gái tóc ngắn cũng sợ nhưng vẫn phải đi đến chỗ Trạch Dương. Cậu nhếch mép cười lạnh rút trong túi quần ra một ống thí nghiệm bằng thủy tinh nhỏ bằng một ngón tay út. Bên trong có bột trắng gì đó họ vẫn không biết là chất gì.
– Biết đây là gì không?
– Tôi…tôi không biết.
– Natri Cyanide. Mặt cô đẹp như vậy mà hủy đi cũng hơi tiếc đấy.
– Cậu tính làm gì?…Đừng tưởng tôi sợ mấy cậu.
Lý Hoa vẫn cố gắng tỏ ra không sợ.
Trạch Dương nghe vậy cười lạnh. Cậu kéo chiếc ghế ra cạnh Lý Hoa, tháo bỏ nút của ống thí nghiệm. Đổ một ít Natri Cyanide lên đấy. Mùi của chất này khó ngửi còn khiến người ta khó thở ai cũng bịt mũi và miệng lại. Chưa đầu một phút sau thì chiếc ghế đấy bắt đầu sùi lên chất đen rồi cả mặt ghế đều bị cháy đen xì. Mọi người phải lấy nước ở bình đổ vào thì mới hết cháy.
Chất Natri Cyanide là chất phản ứng với chất rằn và khí. Chỉ cần gặp không khí hay vật rắn gì thì đều có thể bốc cháy. Hơn hết chất này vô cùng nguy hiểm. Nó dùng trong việc đào các mỏ vàng, quạng,… Còn làm giảm hô hấp, rất dễ gây chết người. Nếu con người dùng da thật để tiếp xúc thì sẽ bị bỏng, rát. Chỉ cần một lượng nhỏ trong vòng mười giây thì mất ý thức, có người khỏe hơn sẽ là một phút tùy theo sức đề khoáng và lượng thức ăn của mỗi người. Nhưng sẽ nhanh chóng rơi vào hôn mê và chỉ cần trong vòng hai tiếng đồng hồ không chưa kịp sẽ chết ngay tức khắc.
Lý Hoa hay Giang Hạ Vân nhìn vậy thì bạc cả mặt. Trạch Dương còn độc ác hơn cả Sở Tiêu. Nếu Sở Tiêu chỉ cần đánh chảy máu nhập viện thì còn may, chứ những chất hóa học như này thì chỉ cần không đến kịp bệnh viện thì sẽ chết ngay. Mà từ trường đi đến bệnh viện cũng vô cùng xa, khó mà có thể chịu được đến lúc đấy.
Lý Hoa sợ hãi quỳ xuống xin lỗi Trạch Dương.
– Tôi…tôi biết lỗi rồi…Xin cậu bỏ qua lần này…lÀ cậu ấy…cậu ấy đã bảo tôi làm vậy.
Vừa nói Lý Hoa còn chỉ tay về phía Giang Hạ Vân. Cô sợ hãi đứng dậy đi đến nắm lấy tay Trạch Dương.
– Tôi không có làm….thật đấy. Em ấy không có làm gì tôi thì tại sao tôi lại phải động đến em ấy.
Trạch Dương biết rõ là người chủ mưu là Giang Hạ Vân nhưng cậu muốn là muốn “giết gà dọa khỉ” để cho cô biết rõ động đến Hân Nghiên thì sẽ có kết cục như thế nào.
– Hoàng Hân Nghiên là người con gái của tôi, ai động đến cậu ấy, tức là động đến tôi. Nhớ lấy.
Nói rồi Trạch Dương rời khỏi lớp. Giang Hạ Vân cũng sợ hết hồn. Trong lớp bắt đầu chỉ chỏ đám người của Giang Hạ Vân.
Sở Tiêu thấy vậy cũng rời khỏi lớp. Cậu đi đến khoác vai Trạch Dương cười nói.
– Anh bạn, hôm nay ngầu thế.
– Hôm nào cũng vậy, chỉ là cậu mù nên không thấy.
– Ài sời, cái tên này. Mà nói mới nhớ, sao cậu bảo Hân Hân là người con gái của cậu?
– Không của tôi thì là của của cậu chắc?
– Cái tên này, Hân Hân vẫn chưa có nói thích ai, đừng có mà vội mừng.
– Sợ đến lúc nói ra người tổn thương là cậu nên Hân Nhi mới không nói.
– Mẹ kiếp, muốn đấm thế nhỉ.
Trạch Dương gỡ tay Sở Tiêu ra đút tay vào túi ròi rời đi. Sở Tiêu cũng đi song song cùng cậu vừa đi vừa nói vài chuyện.