Sáng hôm sau đi học vẫn như mọi hôm. Ai ngờ đi giữa đường lại gặp ô tô nhà Kỳ Minh.
Ban đầu Trạch Dương lai Hân Nghiên đi thì vẫn không để ý cho tới lúc Lãnh Huyền Nhi mở cửa kính xe chào hai người. Hân Nghiên nhìn thấy hai anh em nhà Lãnh thì cũng vui vẻ chào lại.
– Trạch Dương đi sớm ha.
– …
– Không có đâu, hôm nay Trạch Dương còn nói là vì mình nên đi muộn mấy phút rồi đó.
– Hân Hân hay ngủ dậy muộn lắm sao?
– Ừm, à không nha. Mình chỉ thức dậy muộn hơn Trạch Dương thôi. Hôm nay Trạch Dương còn kéo mình dậy nữa, khi nào cô Oánh về mình sẽ mách cô cho Trạch Dương bị đánh luôn.
– Cô Oánh? Là mẹ của Trạch Dương sao?
– Ừm, cô Oánh đẹp lắm nha. Còn nấu ăn siêu ngon luôn.
– Không biết mình có cơ hội được gặp cô ấy không nhỉ?
Trạch Dương không muốn nói với Lãnh Huyền Nhi nên đạp xe sang ngã rẽ khác. Lãnh Huyền Nhi còn đang định gọi cậu nhưng Kỳ Minh lại ấn nút cho cửa kính đóng lại. Cô ỉu xìu ngồi về vị trí.
Hân Nghiên thấy lạ vì mọi lần Trạch Dương không có chở mình đi học bằng đường này. Cô vỗ lưng Trạch Dương hỏi.
– Trạch Dương ơi, đi đâu vậy? Nhỡ muộn học thì sao?
– Không muộn, yên tâm.
Hân Nghiên nghe vậy thì gật đầu ngồi nhìn người qua lại trên đường. Đến trường thật đúng lúc vừa mới vào trong nhà xe thì chuông học reo lên. Trạch Dương nhắc nhở Hân Nghiên vài điều rồi đưa cô lên lớp của mình thì mới quay về lớp.
Trong giờ học, Kỳ Minh có quay sang nhìn Hân Nghiên mấy lần định nói nhưng lại thôi. Hân Nghiên trong giờ hết nghịch việc riêng này rồi nghịch việc riêng khác. Bài tập cô giao thì câu nào biết làm cô sẽ làm ngay còn câu nào không biết thì lại bỏ đấy. Mà điều đáng nói là bài tập có năm bài thì cô còn làm chưa đến bài thứ hai.
Ngồi chán liền quay sang nhìn Kỳ Minh làm bài. Lúc này Kỳ Minh mới quay sang nhìn cô nói.
– Cậu bạn Trạch Dương đó sống chung nhà với cậu sao?
– Không có, Trạch Dương ở cùng nhà với cô Oánh nhưng nhà của Trạch Dương rất gần nhà của mình.
– Con gái không nên để người khác vào phòng mình khi ngủ đâu.
– Không có, Trạch Dương không phải là người khác.
– Cậu tin tưởng cậu ta đến vậy sao?
– Trạch Dương tốt lắm, cực kỳ tốt luôn.
– Ừ.
Thấy Hân Nghiên nói về Trạch Dương bằng đôi mắt tràn ngập sự yêu thích thì Kỳ Minh cũng ừ rồi ngồi làm bài tiếp. Hân Nghiên lại tìm cái gì đó để chơi.
…
Hết tiết, Trạch Dương còn đang định đi đến lớp của Hân Nghiên thì có cậu bạn nói là trường tổ chức họp với những ai là thành viên của Hội học sinh. Cậu cũng làm trong Hội nên cần phải đến. Thiết nghĩ nên xin nghỉ cho lành.
Hân Nghiên đang chơi cùng với mấy bạn trong lớp thì Sở Tiêu đi vào ngồi gần cô. Cả lớp im bặt không nói lời nào.
Sở Tiêu trước đây vốn hay đánh nhau, bây giờ cậu muốn rút lui cũng khó. Nhà trường biết cậu có thành tích học tốt nhưng ý thức lại kém nên đã nhiều lần nhắc nhở cậu. Tuy nhiên mấy học sinh trường khác cứ đến gây chuyện nên cậu mới phải ra mặt.
Cũng vì thế nên dù cậu có gương mặt đẹp trai thì học sinh trong trường vẫn rất sợ cậu. Chỉ có Hân Nghiên và Diệp Lam là nói chuyện cùng với cậu.
– Hân Hân, tí nữa về đi chơi với mình nhé.
– Giống như hôm qua sao?
– Ừ
– Vậy để mình rủ cả Kỳ Minh nữa nha.
– À không được. Hôm nay chỉ có hai chúng ta đi thôi.
– Vậy là Trạch Dương cũng không được đi sao?
– Ừ.
– Nhưng mà Trạch Dương không cho mình đi một mình đâu. Trạch Dương tức giận ghê lắm á.
– Yên tâm, không phải lần đó cậu ấy cũng không nói gì rồi sao.
– Ừ nhỉ. Vậy tí nữa Sở Tiêu chở mình nha.
– Ừ, tí nữa đợi mình dưới nhà xe nhé.
– Ừm.
Sở Tiêu đi đến véo hai má Hân Nghiên rồi rời đi. Cả lớp lúc này mới bắt đầu nói chuyện tiếp. Vì vừa nãy lớp im lặng nên câu chuyện giữa hai người thì ai cũng đều nghe thấy hết. Họ cũng biết rõ Trạch Dương và Sở Tiêu cùng thích Hân Nghiên. Nhưng tốt nhất vẫn nên im lặng.
Hết giờ, Hân Nghiên nhanh chóng cất đồ để đi xuống nhà xe thật nhanh. Sở Tiêu đã đứng đó chờ cô.
– Đi thôi.
– Ừm.
Hai người là học sinh đầu tiên ra khỏi trường khi vừa tan học.
Trạch Dương cất đồ rồi đi qua lớp Hân Nghiên thì lại không thấy cô đâu. Xuống dưới nhà xe thấy Diệp Lam thì liền chạy đến hỏi.
– Hân Nhi đi đâu?
– À, cậu ấy với Sở Tiêu đi chơi rồi.
– Ở đâu?
– Thôi nào, để cho hai người họ đi chơi đi. Cậu thì suốt ngày có thời gian bên cạnh Hân Hân rồi, Sở Tiêu có rất ít thời gian. Thôi thì để cậu ấy đưa Hân Hân đi chơi đi.
– Cậu thì biết cái gì. Nói đi, Hân Nhi với Sở Tiêu đi chơi chỗ nào?
– Không biết, thôi để cho hai cậu ấy đi chơi yên ổn đi.
– Đúng rồi đấy.
Thiệu Huy cũng gật đầu đồng tình với Diệp Lam. Trạch Dương không thèm nói chuyện với hai người đi ra hỏi bảo vệ nhưng ông chỉ họ đi ra đường lớn nên rất khó để đoán họ đi đâu.
Trạch Dương đành phải đi về nhà trong tâm trạng thấp thỏm.
…
Sở Tiêu đạp xe đưa Hân Nghiên đến khu giải trí. Bên trong có rất nhiều đồ chơi hay. Cô nhìn thấy liền sáng mắt lên. Vội kéo Sở Tiêu vào để chơi.
Hân Nghiên chơi hết chỗ này đến chỗ kia. Cô vui vẻ cười đùa với Sở Tiêu.
– Uống nước đi đã.
– Ừm, cám ơn Sở Tiêu.
– Lần sau muốn chơi nữa thì bảo mình nhé.
– Ừm, đi chơi với Sở Tiêu thật vui. Sở Tiêu tốt thật đó.
– Còn phải nói, cậu chơi một lúc nữa đi rồi mình đưa cậu về.
Hân Nghiên nghe vậy liền chạy nhanh để đi chơi mấy trò chơi khác.
Cô đang chơi thì có cậu bạn đi đến đẩy cô ra. Hân Nghiên chả hiểu gì nhìn theo cậu.
– Đây là chỗ của tôi chơi trước rồi, thích thì đi sang chỗ khác mà chơi.
– Nhưng mà mình đang chơi mà.
– Con nhỏ này, thích cãi không?
Thấy cậu bạn học giơ nắm đấm ra trước mặt mình Hân Nghiên sợ quá nên lấy tay che mắt đi.
Sở Tiêu đi đến đẩy cậu bạn về phía tường. Ánh mắt cậu thay đổi hẳn khi nói chuyện với Hân Nghiên. Cậu bạn học nhìn thôi cũng run tay run chân.
– Tao nói là thích cãi đấy rồi mày tính làm gì cậu ấy?
– Mình…mình chỉ nói cậu ấy vậy thôi. Mình đi ngay.
Cậu bạn học sợ hãi chạy đi mất. Hân Nghiên hé mắt nhìn không thấy cậu bạn đấy nữa thì mới mỉm cười nhìn Sở Tiêu. Cậu đi đến xoa đầu cô, ánh mắt cậu hiền dịu đi rất nhiều.
– Để Hân Hân nhà ta sợ rồi.
– Không sao hết á. Mình không sao.
– Lần sau đi chơi nhất định kiếm nói nào không có nguy hiểm hơn cho cậu.
– Không, mình thích nơi này lắm. Sở Tiêu lần sau đưa mình đến đây nha?
– Ừ được rồi, bây giờ cũng muộn. Mình đưa cậu về.
Hân Nghiên vui vẻ gật đầu rồi để Sở Tiêu đưa về. Mẹ của Hân Nghiên còn đi ra khen lấy khen để Sở Tiêu đẹp. Cậu cũng cảm thấy đỏ mặt nhưng được mẹ Hân Nghiên khen cũng vui thật đấy.
Có ai đó đứng trên tầng nhìn xuống mà chỉ muốn đấm chết cái tên đang đứng trước cổng nhà Hân Nghiên. Còn cô bạn kia thì lại còn cười tươi với cậu ta nữa chứ, đúng thật là…