Sáng hôm sau, Trạch Dương lại đưa Hân Nghiên đến trường như mọi hôm. Nhưng hôm nay đi giữa đường lại gặp Hoàng Sở Tiêu. Cậu ta lái xe đến gần hai người còn cười tươi nhìn Hân Nghiên.
– Hân Hân, chào buổi sáng.
– Chào buổi sáng Sở Tiêu nha.
– Hân Hân nhà ta hôm nay có vẻ vui ghê ha.
– Ừm. Mẹ mình nói tối nay sinh nhật ba á. Sẽ được đi chơi.
– Vậy sao. Nhìn Hân Hân vui mình cũng vui.
Trạch Dương khó chịu liền đạp xe nhanh hơn. Hân Nghiên hơi bất ngờ còn ngửa người về sau suýt ngã.
– Ối.
Hân Nghiên hơi sợ ôm chặt lấy Trạch Dương. Cậu thấy cô hơi run tay thì dừng xe quay người lại nhìn cô.
– Hân Nhi, sao vậy?
– Trạch Dương đi nhanh quá, mình suýt ngã đó nha.
– Xin lỗi, lần sau không như vậy nữa. Đừng sợ.
Trạch Dương vuốt má Hân Nghiên thành khẩn xin lỗi. Cậu không nghĩ cô sẽ sợ như vậy. Vốn chỉ định đi nhanh một tí mà tí nữa thì có sự cố. Trạch Dương chắc chắn sẽ không tái phạm lần nào nữa.
Hoàng Sở Tiêu lái xe đi đến gần cũng dừng xe lại nhìn hai người.
– Có chuyện gì sao?
– Ừm, Trạch Dương chạy nhanh quá nên mình suýt ngã á.
Hân Nghiên cũng thành thật nói. Còn chưa để Hoàng Sở Tiêu nói gì thì Trạch Dương đã lên xe đạp tiếp.
Vào lớp học Hân Nghiên quen theo bàn học cũ nên ngồi xuống. Phải để đến lúc Diệp Lam nhắc thì cô mới nhớ ra và cầm cặp đi. Bàn của Hân Nghiên và Trạch Dương cách nhau tận hai dãy. Cô còn phải ngồi cùng Lệ Uyển Đình. Đúng là xui xẻo quá đi mà. Trong tiết học môn Toán khi thầy Tô đang giảng bài thì Hân Nghiên lại lăn ra ngủ. Lệ Uyển Đình thấy vậy liền giơ tay lên. Thầy giáo thấy vậy liền mời cô đứng dậy phát biểu.
– Thưa thầy, bạn Hân Nghiên ngủ trong giờ ạ.
– Sao cơ, trò Hân Nghiên em dậy ngay cho tôi.
Thầy Tô đi xuống vỗ bàn nói. Hân Nghiên chả vì thế mà tỉnh dậy, cô còn ậm ừ vài câu rồi ngủ tiếp. Hết cách nên thầy Tô đã véo tai Hân Nghiên để cô tỉnh dậy. Trạch Dương thấy vậy liền rời khỏi đi đến chỗ Hân Nghiên.
– Thầy có thể gọi bình thường được đâu nhất thiết phải động tay động chân.
– Trạch Dương, ý em là đang muốn nói tôi bắt chẹt bạn học này.
Hân Nghiên vì đau nên thức dậy. Cô sợ hãi nép sau lưng Trạch Dương. Một tay ôm lấy tai đang đỏ dần của mình. Da của Hân Nghiên vốn đã trắng nên tác động nhẹ cũng khiến da cô hơi hồng lên. Vậy mà bây giờ còn bị véo tai, không đỏ mới là lạ.
– Có gì thầy có thể nói qua với em. Bạn ấy không thích hợp cho lắm.
– Trò Trạch Dương, trò đừng tưởng mình học giỏi là muốn làm gì thì làm.
– Em không có suy nghĩ như vậy. Nếu thầy muốn thì có thể gặp Hiệu trưởng, em sẵn sàng nhận hình phạt thay Hân Nhi.
– Hai em…hai em lên phòng giám hiệu ngay cho tôi.
Thầy Tô nói xong liền rời khỏi lớp. Cả lớp bây giờ đang nhao nhao lên. Có khi nào hai người họ sẽ bị đình chỉ học không ta.
– Đừng sợ. Để mình xem nào.
Trạch Dương quay lại vỗ về Hân Nghiên cho cô đỡ sợ rồi giữ mặt cô nghiêng về một bên để nhìn tai cô. Còn đỏ lên, có lẽ rất đau.
– Trạch Dương… huhu…mình sợ.
– Không sao, không phải có mình rồi sao. Không được khóc.
– Đau lắm á.
– Ừ, về nhà bôi thuốc giúp cậu.
Hai đứa trẻ dắt tay nhau lên phòng giám hiệu. Thầy Tô ban nãy đã nói hết mọi chuyện cho mấy giáo viên nghe. Hiệu trưởng cũng biết và đã đến. Vì Trạch Dương là học sinh ưu tú nên các thầy cô không muốn bắt chẹt cậu. Còn về Hân Nghiên thì đây không phải lần đầu tiên cô ngủ trong lớp học. Vì thế nên họ đã gọi phụ huynh của cô lên.
– Trạch Dương, em ra ngoài đi. Tôi muốn nói riêng với em Hân Nghiên đây. . truyen bac chien
– Em có thể ở đây với bạn.
– Chúng tôi chỉ muốn nhắc nhở em ấy. Phiền em ra ngoài cho.
Trạch Dương tuy không nỡ nhưng vẫn phải ra ngoài. Hân Nghiên nhìn thầy cô trong phòng sợ hãi cúi đầu xuống. Đôi mắt cô rưng rưng như muốn khóc.
– Em Hân Nghiên, đây không phải lần đầu em vi phạm quy định của trường. Học hành thì chểnh mảng, còn hay ham chơi đua đòi các bạn. Em thấy tôi nói vậy là đúng hay sai?
Hân Nghiên mím môi không dám nói gì. Cô nhìn xung quanh ánh mắt mọi người đều hướng về phía cô. Chả phải lo lắng hay gì mà đang nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét. Hân Nghiên mếu máo, tâm trạng cũng rất rối bời.
Đột nhiên một giọt máu rơi xuống sàn nhà. Từng giọt, từng giọt lại rơi xuống. Hân Nghiên đưa tay ra hứng làm máu chảy ra tay cô. Càng ngày càng nhiều hơn. Cô ngơ ngác chưa biết gì. Thầy cô giáo trong phòng thì hết sức lo lắng. Hồ Mẫn Hoa cầm khăn giấy đến lau cho cô nhưng mãi vẫn chảy. Hân Nghiên sợ hãi làm hô hấp không đều. Cô bé thở hổn hển như thiếu không khí. Thật đúng lúc là ba mẹ của Hân Nghiên đến. Họ lo lắng tột độ bế cô lên xe rồi lai đến bệnh viện. Trạch Dương lo lắng còn cúp học hôm đó mà tự đạp xe đạp đến bệnh viện.
Thầy Hiệu trưởng cũng đi đến đó. Ông lo sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của trường.
Ba mẹ Hân Nghiên đưa cô bé đến đó rồi đứng ngoài chờ. Họ lo sợ cô sẽ xảy ra việc gì không hay. Tuy đây không phải là lần đâu nhưng lúc nào họ cũng sợ khi mỗi lần cô bị như vậy.
– Thay mặt toàn bộ giáo viên trong trường tôi xin lỗi gia đình của Hân Nghiên. Tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ xấu như vậy.
– Không phải lỗi của thầy. Không biết thầy có rảnh để tôi có thể giải thích đôi chút không?
– Được chứ.
Ba của Hân Nghiên và Hiệu trưởng đi đến chỗ khác để nói chuyện.
– Hân Nhi nhà tôi sức khỏe vốn yếu. Con bé là bị hở van tim hai lá. Khiến máu lưu thông rất kém. Vì bệnh tình này nên khiến máu chảy ra rất khó ngưng lại. Cần phải truyền kháng sinh vào người. Cần có thời gian ngủ nghỉ hợp lý. Nhưng mà thời gian đến trường vẫn chưa đủ nên mong thầy có thể đừng quá khắc khe với Hân Nhi nhà tôi.
– À, việc này không có sao. Là chúng tôi không quan tâm đến em ấy. Từ giờ về sau sẽ không còn trường hợp như vậy. Mong phụ huynh của Hân Nghiên yên tâm.
– À, còn về phần học tập. Con bé…con bé có chút chậm phát triển. Gia đình chúng tôi chỉ mong con bé có thể đi học để kết bạn thêm, chứ không mong con bé phải đạt điểm cao.
– Nhà trường đã nắm rõ được tình trạng của em Hân Nghiên nên không cần phải lo.
– Cảm ơn thầy đã hiểu.
Hoàng Quân Thám bắt tay chào Hiệu trưởng rồi đi vào phòng bệnh với Hân Nghiên.
– Trạch Dương, không phải giờ này cháu đang học sao?
– Hôm nay thì không ạ.
Trạch Dương chỉ nói nhưng ánh mắt cậu đang hướng về Hân Nghiên đang nằm trên giường bệnh truyền thuốc. Hoàng Quân Thám nhìn thấy vậy thì mỉm cười. Ông biết Trạch Dương là một đứa trẻ rất biết suy nghĩ. Cũng biết cậu đã lớn hơn so với độ tuổi rất nhiều và ông còn biết thằng bé có tình cảm với con gái ông. Ban đầu cũng có chút lo lắng nhưng nhìn cách mà Trạch Dương đối xửa với Hân Nghiên thì ông đã hoàn toàn đặt niềm tin vào cậu. Đi đến vỗ vai Trạch Dương nói.
– Vậy cháu ở đây nhìn Hân Nhi giúp chú. Chú đưa cô về lấy ít đồ rồi đến đây.
– Vâng chú cứ về đi ạ.
Hoàng Quân Thám thấy vậy gật đầu rời đi. Trạch Dương ngồi ở ghế cạnh giường bệnh đăm chiêu nhìn Hân Nghiên.