– Tiểu Dương, con đem qua cho Hân Nhi giúp mẹ nhé.
Hạ Mỹ Oánh cầm hộp bánh đặt lên bàn học của Trạch Dương.
– Vâng.
– Mẹ có để cho con ở tủ lạnh rồi, nếu thấy buồn chán có thể ăn.
– Con biết rồi.
– Cái thằng này.
Hạ Mỹ Oánh xoa đầu con trai cười rồi ra khỏi phòng. Trạch Dương làm bài tập xong nhìn hộp bánh rồi quay ra cửa sổ nhìn. Căn phòng đối diện phòng anh là phòng của Hân Nghiên. Đèn vẫn còn sáng chứng tỏ cô vẫn chưa ngủ. Trạch Dương cầm hộp bánh đi ra khỏi phòng.
Mở cổng ở hàng rào liền đi qua nhà Hân Nghiên cho nhanh. Anh vào trong nhà thì lại gặp mặt ba mẹ cô đang xem truyền hình.
– Cô, chú.
– À, Tiểu Dương qua chơi hả. Cháu lên trên tầng với Hân Nhi đi, con bé nó đang chơi trên đó.
– Ừ, Tiểu Dương cứ tự nhiên đi nhé.
– Vậy cháu lên đây.
Trạch Dương gật đầu rồi đi lên.
Cốc! Cốc!
Hân Nghiên đang ngồi đọc truyện tranh thì nghe thấy tiếng gõ cửa liền nhanh nhẹn chạy ra mở.
– A, Trạch Dương. Sau cậu lại sang đây vậy?
– Mẹ mình cho cậu bánh.
– Oa, nhìn đẹp quá đi. Cô Oánh là tốt nhất. Hì.
Hân Nghiên cầm hộp bánh lên cười tươi rói. Cô chạy nhanh vào phòng nhảy lên giường mở hộp bánh ra ngửi. Trạch Dương đi vào trong phòng ngồi ở bàn học của Hân Nghiên.
– Ừm, bánh ngon quá đi. Trạch Dương ăn đi này, a đi nào.
Hân Nghiên cho miếng bánh quy lên nhai tấm tắc khen. Cô cầm thêm miếng bánh đi đến chỗ Trạch Dương nói. Tuy không muốn nhưng vẫn há miệng để cô đút cho mình.
– Mẹ của Trạch Dương thật giỏi.
– Khỏi cần cậu khen. . Xin ủng hộ chúng tôi tại [ T R U М t r ц y e Л .V N ]
Trạch Dương xoa đầu Hân Nghiên rồi quay ra phía bàn học lật vài trang vở của cô để xem.
– Vẫn chưa làm bài?
– Trạch Dương cho mình mượn bài nhé?
– Tự làm.
– Nhưng mà khó lắm. Mình không biết làm.
– Động não.
– Trạch Dương, cho mình chép nha. Đi mà Trạch Dương ~
Hân Nghiên ôm lấy Trạch Dương lay người cậu. Tuy vậy cậu vẫn dửng dưng không muốn cho cô chép. Chỉ là một lần vì thấy cô nói không làm được nên Trạch Dương đã cho cô chép. Từ đấy Hân Nghiên lại ỷ lại vào anh nhiều hơn nữa. Nhưng bây giờ cần phải dứt khoát nếu không cô sẽ không bao giờ tự động não được. Mà cô thì là người càng phải vận động não hơn anh. Vì thấy nên anh không muốn cho cô chép.
– Lấy ghế qua đây.
– Ừm.
Hân Nghiên ngoan ngoãn xuống nhà lấy ghế.
– Hân Nhi lấy ghế làm gì vậy con?
– Trạch Dương nói Hân lấy ghế lên đó a.
– Ừ, thôi hai đứa cứ chơi đi nhé.
– Dạ.
Hân Nghiên khó nhọc bê ghế lên. Cô kê sát ghế của mình gần ghế của Trạch Dương. Cậu mở vở của cô ra bật đèn bàn học giúp cô.
– Làm bài đi.
– Ơ…Trạch Dương không làm hộ mình sao?
– Tự làm, không hiểu thì hỏi mình.
– Trạch Dương…
– Nhanh lên.
Hân Nghiên còn đang tính mè nheo với Trạch Dương thì cậu lại nghiêm nghị nói làm cô mím môi ngậm ngùi cầm bút.
– Sao không làm đi.
– Mình đâu biết làm đâu.
– Bài nào?
– Bài này, này nữa, nữa nè.
Trạch Dương gật đầu cúi xuống giảng cho cô để cô hiểu cách làm. Nếu như một đứa trẻ bình thường thì cậu có thể nói một lần thì sẽ hiểu nhưng với Hân Nghiên thì không những phải giảng gấp ba mà còn phải nói cách nào dễ hiểu nhất đối với cô.
Trạch Dương đợi Hân Nghiên làm bài xong thì cũng đi về.
______________
Ở lớp học.
– Được rồi, các bạn nào hôm nay bài kiểm tra lần trước không đạt điểm trên trung bình thì sẽ phải ở lại chép phạt nhé.
– Dạ.
Cả lớp đều đồng thanh nói. Tuy vậy vẫn có những đứa trẻ mặt buồn xỉu vì bị chép phạt. Trong đó có Hân Nghiên, cũng không bất ngờ là mấy.
– Uyển Đình, em xem các bạn giúp cô nhé. Các bạn nào chép xong có thể về sớm.
– Vâng thưa cô.
Lệ Uyển Đình tuy chỉ là cô bé 7 tuổi nhưng đã chững chạc hơn nhiều so với tuổi của cô bé. Giống như Trạch Dương, cô bé này cũng coi như là một bà cụ non.
Hân Nghiên làm gì cũng chậm nên các bạn chép gần xong thì cô còn chưa được một nửa. Cô bé nhìn các bạn dần dần ra về mà khóe mắt đỏ lên. Đầu mũi cô cũng đã phớt đỏ. Trạch Dương thấy vậy liền đi đến chỗ cô. Anh cầm bút lên đặt vở của cô sang chỗ mình.
– Trạch Dương.
– Không sao, mình chép giúp.
Lệ Uyển Đình thấy vậy liền đi đến.
– Cậu không được chép giúp cậu ấy. Nếu không mình sẽ mách cô.
– Cứ tự nhiên.
Lệ Uyển Đình hậm hực rời đi. Hân Nghiên có chút sợ hãi bấu lấy tay Trạch Dương.
– Trạch Dương, cô sẽ phạt đó.
– Không sao, này ăn đi.
Trạch Dương cười nhìn Hân Nghiên xoa đầu cô rồi bóc một viên kẹo nhét vào miệng cô. Hân Nghiên ngậm viên kẹo nhìn Trạch Dương chép bài giúp mình. Cậu chép thật nhanh đã xong. Cô giáo đi vào nghiêm mặt nhìn hai người.
– Cô nghe Uyển Đình nói em chép giúp Hân Nghiên sao?
– Cô có thể kiểm tra.
Trạch Dương vẫn ung dung không hề lo sợ. Hân Nghiên thì khác, cô mím môi nép sau lưng Trạch Dương. Cô giáo cầm vở chép của Hân Nghiên lên xem thì thấy chữ vẫn giống nhau. Cô quay lại nhắc nhở Uyển Đình rồi cho các học sinh chép phạt xong đi về.
Hân Nghiên đi trên đường vui vẻ ôm lấy cánh tay Trạch Dương cười suốt.
– Trạch Dương giỏi quá đi. Ước gì Trạch Dương được làm lớp trưởng nhỉ, như vậy mình sẽ không bị chép phạt nữa rồi.
– Cậu muốn mình làm lớp trưởng sao?
– Ừm, Trạch Dương mà là lớp trưởng thì quá tốt luôn.
– Ừ, được rồi lên xe đi.
Trạch Dương suy nghĩ một lúc rồi xoa đầu cô. Hai đứa trẻ đi lên xe bus rồi về nhà.
Sáng hôm sau đi học thì lại nghe cô giáo thông báo Trạch Dương sẽ làm lớp trưởng chính thức. Hân Nghiên vui mừng cười không ngớt. Ít nhất cô không bị chèn ép nữa rồi.