Ác Nữ Tôi Yêu Em

Chương 161: Ngoại truyện 2: VÔ TÌNH NHẶT ĐƯỢC CON DÂU


Lúc Tiểu Phàm vừa tròn 4 tuổi, có lần ở trường tổ chức cuộc thì tìm kiếm tài năng nhí. Địa điểm tổ chức là một khách sạn lớn thuộc chuỗi khách sạn của Bạch Tử Phong. Các bé đều mặc đồng phục giống nhau, lon ton chạy nhảy xung quanh hội trường.

Tịnh Kỳ ngồi xuống trước mặt Tiểu Phàm, chỉnh lại trang phục cho cậu, rồi nhẹ giọng động viên.

– Tiểu Phàm ngoan, lát nữa chỉ cần con bình tĩnh thực hiện xong bài thì của mình là được, không cần để ý đến mọi người xung quanh biết chưa?

Tiểu Phàm cong cánh môi nhỏ xíu, giận hờn.

– Thế ba không đến ạ? Mẹ xem kìa, ai cũng có ba theo cùng, sao mỗi con thì không?

Tịnh Kỳ nhéo má Tiểu Phàm một cái.

– Tiểu Phàm ngoan, lát nữa ba sẽ tới ngay thôi.

Mạc Tư Hàn khi ấy đang cùng thủ tướng nghị bàn về việc nâng cấp thêm hệ thống định vị toàn cầu cho quốc gia. Vừa xong việc, liền vội vàng lên máy bay, bay đến địa điểm thi của Tiểu Phàm.

Máy bay vừa đáp xuống sân thượng khách sạn, Mạc Tư Hàn đã vội phóng xuống bên dưới. Anh đảo mắt nhìn quanh, rồi rút điện thoại gọi cho Tịnh Kỳ.

– Vợ! Tiểu Phàm của chúng ta đâu rồi.

– Tiểu Phàm ở trên sân khấu, đang chụp hình cùng các bạn. Anh qua đón con lên phòng trước, em cần gặp giáo viên của Tiểu Phàm một chút.

Tịnh Kỳ sau khi trao đổi xong với giáo viên liền tiến về phía hội trường. Trông thấy Bạch Tử Phong vui vẻ xuất hiện ở nơi tổ chức party thì có chút bất ngờ, đột nhiên cánh mày Tịnh Kỳ cau lại, cô vội vàng quay lên tầng trên.

Vừa mở cửa bước vào, cô đã nghe thấy giọng của Mạc Tư Hàn từ trong phòng thay đồ vọng ra, dường như anh đang nói chuyện điện thoại cùng ai đó. Tịnh Kỳ khẽ mỉm cười, nháy mắt với gương mặt dễ thương đang nhìn mình, sau đó lạnh lùng bước vào bên trong, quát lớn:

– Mạc Tư Hàn!

Mạc Tư Hàn lúc này một tay cầm điện thoại, một tay lần mò cởi cúc áo sơ mi trên người. Nghe Tịnh Kỳ gọi, liền đưa mắt nhìn cô khó hiểu. Sau khi nói gì đó, anh vội vàng tắt máy.

– Vợ, có chuyện gì thế?

Tịnh Kỳ bước đến trước mặt Mạc Tư Hàn, nghiến chặt răng đầy giận dữ, thái độ còn có chút mỉa mai.

– Tôi nói cho anh biết, đến bao giơ anh mới nhận ra nó không phải là con của anh hả?

Chiếc điện thoại trên tay Mạc Tư Hàn rơi xuống, cả cơ thể bổng chốc cứng đơ, cảm giác như sét vừa đánh trúng vào tim vậy. Mất mấy giây sau, anh mới túm chặt lấy cánh tay Tịnh Kỳ, gằn lên như con thú dữ:

– Tịnh Kỳ em vừa nó cái gì hả? Em nói lại tôi nghe xem, em nói nó không phải là con của tôi? Vậy nó là con của ai? Em có dám thú nhận điều đó với tôi không?

Tịnh Kỳ nhếch môi sát đến gần khuôn mặt của Mạc Tư Hàn hơn, thái độ càng thách thức.

– Có gì mà không dám! Anh chạy ra ngoài phòng khách nhìn xem, coi đứa trẻ mà anh vừa đón về có phải là con anh không?

Mạc Tư Hàn nghe xong càng trở nên kinh sợ, liền lật đật chạy ra bên ngoài phòng khách.

Ngồi ngay ngắn trên ghế là một bé gái vô cùng dễ thương, như không tin vào mắt mình, Mạc Tư Hàn liên tục chớp mắt mấy lần. Tại sao Tiểu Phàm lại biến thành cô nhóc này rồi, rõ ràng khi ấy anh đã nắm lấy tay Tiểu Phàm kéo đi rồi mà.

– Vậy Tiểu Phàm…

Đúng lúc Mạc Tư Hàn lên tiếng hỏi, thì Bạch Tử Phong đã dẫn theo Tiểu Phàm từ ngoài bước vào.

– Tịnh Kỳ, anh mang trả Tiểu Phàm cho hai người, anh có việc phải đi trước đây, hẹn gặp lại mọi người sau nhé.

Tịnh Kỳ vẫy tay tạm biệt Bạch Tử Phong, rồi dẫn Tiểu Phàm vào trong, vừa trông thấy cô nhóc ngồi trên ghế, Tiểu Phàm đã vội chạy đến cầm lấy tay cô bé reo lên:

– A, Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn, sao cậu lại ở phòng tớ vậy? Tớ đã đi tìm cậu rất lâu đấy!

Cô bé lắc lắc đầu, làm hai bím tóc xinh xinh đung đưa theo, sau đó đưa ngón tay nhỏ xíu hướng về phía Mạc Tư Hàn.

– Tớ không biết, là người này đưa tớ đến đây!

– Người này sao? Đó là ba của tớ đấy!

Mạc Tư Hàn ngồi xổm trước mặt hai đứa nhóc, vui vẻ hỏi:

– Tiểu Phàm, Mẫn Mẫn là bạn cùng lớp với con sao?

– Vâng ạ!

– Con thích Mẫn Mẫn chứ?

– Dạ thích ạ!

– Vậy con muốn Mẫn Mẫn trở thành bạn gái của con không?

Tiểu Phàm có chút e dè, ngượng ngùng nhìn sang Mẫn Mẫn cúi đầu.

Tịnh Kỳ từ phía sau hùng hổ bước tới, đá vào mông Mạc Tư Hàn một cái.

– Tư Hàn, đó là câu anh nên hỏi sao? Anh còn không mau mang đứa nhỏ trả lại cho bọn họ.

Mạc Tư Hàn nhíu mày nhìn Tịnh Kỳ.

– Em để yên cho cha con làm việc. Nào Tiểu Phàm, con có muốn hay không?

– Dạ..con…con…

Trong khi Tiểu Phàm đang ấp úng, thì Mẫn Mẫn từ trên ghế sofa tụt xuống, cầm lấy tay Tiểu Phàm hét lớn:

– CON MUỐN Ạ!

Khiến Tịnh Kỳ và Mạc Tư Hàn đứng hình mất mấy giây. Tịnh Kỳ nhìn Tiểu Phàm lắc đầu thất vọng.

– Thật không có tiền đồ!

Mạc Tư Hàn thấy dáng vẻ ấm ức như sắp khóc của con trai liền vỗ vai an ủi.

– Không sao! Mẹ con ngày trước cũng phải bản lĩnh như Mẫn Mẫn, mới cưa đổ được ba đấy!

Nói xong Mạc Tư Hàn quay sang nhìn cô bé âu yến hỏi:

– Mẫn Mẫn, ba của con là ai?

Mẫn Mẫn lúc này mới nở nụ cười hồn nhiên trả lời:

– Dạ! Ba con là Lâm Trạc Hiên ạ!

Bước chân Tịnh Kỳ chợt dừng lại, chừng một lúc, cô rút điện thoại ra ấn số gọi cho Lâm Trạc Hiên.

– Tịnh Kỳ! Em quen biết hắn ta?

– Đó là thư kí làm việc tại lãnh sự quán, số điện thoại có nhìn qua một lần.

Đầu máy kết nối, Tịnh Kỳ còn chưa kịp mở lời thì Mạc Tư Hàn đã vội vàng giành lấy.

– A lô, Tịnh Kỳ, là em sao?

Thấy giọng gã đàn ông có vẻ vui mừng, Mạc Tư Hàn lạnh lùng lên tiếng:

– Hừm, anh đến giờ, vẫn giữ số của vợ tôi?

Lâm Trạc Hiên kinh ngạc hỏi lại.

– Vợ? Không lẽ anh là chồng của Tịnh Kỳ?

– Còn anh là Lâm Trạc Hiên phải không? Hiện tại con gái anh là Mẫn Mẫn đang ở phòng 907, anh mau lên đây, chúng ta nói chuyện một lát.

Nói xong, Mạc Tư Hàn lạnh lùng tắt máy.

Lát sau, Lâm Trạc Hiên xuất hiện, trông thấy Mạc Tư Hàn, Lâm Trạc Hiên không khỏi kinh ngạc. Suốt từ lúc biết đó là chồng Tịnh Kỳ, anh đã không ngừng tò mò về người đàn ông may mắn này, hoá ra lại chính là ông vua công nghệ nổi tiếng khắp đại lục. Quả nhiên, hai người họ thật sự xứng tầm, khiến kẻ khác chỉ biết cúi đầu nể phục.

Mẫn Mẫn trông thấy ba mình liền háo hức nhào vào lòng anh, Tiểu Phàm lon ton chạy theo sau, cũng nhanh nhảu cúi chào.

– Hàn Tổng, Hàn phu nhân, thật sự làm phiền hai người rồi.

Mạc Tư Hàn thấy Lâm Trạc Hiên gọi Tịnh Kỳ bằng cái tên “Hàn phu nhân” thì có chút hài lòng, đột nhiên thái độ trở nên hoà nhã hơn.

– Không phiền! Là Mẫn Mẫn nhà anh rất quý Tiểu Phàm của chúng tôi, nên mới theo thằng bé về đây.

Tịnh Kỳ đặt chén trà trước mặt Lâm Trạc Hiên, liếc mắt về phía Mạc Tư Hàn mỉa mai “Rõ ràng đưa nhầm con người ta về đây, lại còn bỉ ổi vu khống cho con bé.”

Cuối cùng, sau vài ba câu xã giao Lâm Trạc Hiên cũng đứng dậy đưa Mẫn Mẫn rời đi, lúc ra đến cửa, Tịnh Kỳ mới mạnh dạn nhắc lại chuyện cũ.

– Anh Lâm, anh còn nhớ Tiểu Miên, người được tôi xin học bổng năm ấy chứ?

Lâm Trạc Hiên đẩy cao gọng kính, khẽ gật đầu.

– Thật ra lần đó là vì tôi nên anh mới đồng ý có phải không?

– Một phần cũng vì cô, nhưng quan trọng vẫn là thành tích của cô ấy, nếu không đạt tiêu chuẩn tôi cũng không có cách nào phê duyệt được.

– Vậy tại sao hai lần trước đó, Tiểu Miên đăng kí đều không được thông qua?

Lâm Trạc Hiên đột ngột cau mày khó hiểu.

– Không có! Chỉ một lần duy nhất mà cô nhờ tôi giúp mà thôi. Trước đó cô gái ấy có tới tìm tôi, nhưng chỉ hỏi xem cô có làm đăng ký du học hay không? Thấy tôi lắc đầu, cô ấy có vẻ rất thất vọng.

Tảng đá đè nặng trong lòng, phút chốc như chợt hoá bọt biển, Tịnh Kỳ mỉm cười cảm ơn Lâm Trạc Hiên, rồi vui vẻ vẫy tay chào Mẫn Mẫn.

Trước khi ra ngoài, Mẫn Mẫn còn nháy mắt với Mạc Tư Hàn một cái.

– Chú Hàn, chú hứa rồi đó nha!

Mạc Tư Hàn mỉm cười gật đầu, ngay sau khi cha con Lâm Trạc Hiên rời đi, Tịnh Kỳ mới tò mò bước theo sau Mạc Tư Hàn hỏi:

– Hàn, anh hứa gì với Mẫn Mẫn thế?

Mạc Tư Hàn xoa đầu Tiểu Phàm, bình thản nói:

– Thêm tên con bé vào sổ hộ khẩu nhà mình.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.