– Đưa cô ta lên thuyền!
Lâm Tiêu nhanh nhẹn gật đầu, khoát tay ra hiệu cho mấy tên vệ sĩ phía sau dẫn Lưu Thiên Uyển rời đi.
– Không được, Tư Hàn, anh định đưa cô ta đi đâu?
Nghe Tịnh Kỳ hỏi, Mạc Tư Hàn mới chậm chậm bước qua cô tiến về phía trước, mỗi bước đi kiên định kèm theo giọng nói đầy hờ hững.
– Triệu Tịnh Kỳ, quay về đi. Đây là chuyện riêng của tôi, sau này sẽ trả lại cô một lời giải thích.
– KHÔNG CẦN! Thứ em cần chính là cô ta, Lưu Thiên Uyển.
Tịnh Kỳ hét lên đầy giận giữ, đối với chuyện này cô không thể để anh tự mình sắp đặt thêm được nữa.
– Đưa đi!
Mạc Tư Hàn lần nữa lạnh lùng ra lệnh cho Lam Tiêu, bọn họ nhanh chóng đưa Lưu Thiên Uyển di chuyển về phía tàu chở hàng.
“Cạnh”
– Tư Hàn, bằng mọi giá hôm nay em phải đưa Lưu Thiên Uyển quay trở về.
Nghe thấy âm thanh đã đỗi quen thuộc, bọn họ đồng loạt quay lại nhìn Tịnh Kỳ. Tất cả đều bị cô làm cho hoảng sợ, họ không bất ngờ khi trông thấy một cô gái cầm súng mà kinh sợ khi thấy cô gái ấy lại dám chĩa súng vào Mạc Tư Hàn. Mạc Tư Hàn tuy không phải ông trùm hắc bang khiến ai gặp cũng phải run sợ, nhưng đối với nền kinh tế thương mại, hắn là một trong những nhân tố quan trọng, quyết định đến sự phát triễn của toàn thế giới, nói đơn giản hắn chính là nhân vật thuộc dạng siêu cấp, luôn được bảo vệ một cách nghiêm ngặt.
Bọn vệ sĩ toan định giương súng lên thì bàn tay Mạc Tư Hàn đã giờ lên ngăn cản. Anh em họ Lưu lúc này đứng bên cạnh Mạc Tư Hàn, trông thấy cô chĩa súng về phía bọn họ thì khuôn mặt ai nấy đều trở nên trắng bệnh, tay chân run rẩy không ngừng,
– Mạc Tư Hàn, để cô ta ở lại, những chuyện đã xảy ra em không truy cứu thêm nữa.
Tịnh Kỳ giữ chặt khẩu Glock 19 trong tay, lời nói chứa đựng sự phẫn uất nhìn vào bóng lưng cao lớn hiện diện ngay phía trước. Mạc Tư Hàn chỉ hơi nghiêng người, để lộ ra sống mũi cao cương nghị.
– Thu súng và quay về đi, hôm nay tôi sẽ đưa cô ta rời khỏi nơi này.
– Tư Hàn…đến anh cũng như thế thì em phải làm sao đây?
Ánh mắt cô đã nhuộm màu đỏ hoe, lời nói đầy bất lực xen lẫn sự oán trách đối với Mạc Tư Hàn. Mạc Tư Hàn khẽ siết lấy bàn tay, cảm giác như có thứ gì đó đè nặng xuống lòng mình.
– Từ bỏ đi!
– Sao cơ?
– Tôi nói cô hãy từ bỏ vụ án này đi, đừng điều tra thêm nữa!
Cô khẽ nở nụ cười đầy chua xót, thương cho bản thân như đang chịu sự uỷ khuất mà cố gắng phân trần với anh.
– Mạc Tư Hàn, anh cũng biết em đã phải khó khăn thế nào, giờ đi đến bước đường này nói bỏ, không thể nào bỏ được.
– Triệu Tịnh Kỳ, nếu cô cứ cố chấp cuối cùng chỉ khiến bản thân gặp nguy hiểm mà thôi.
Có chút ngỡ ngàng hiện trên khuôn mặt Tịnh Kỳ, cô nhìn anh với ánh mắt ngày càng hiếu kỳ.
“Tư Hàn, em nên coi đây là sự quan tâm hay là lời cảnh cáo đây?”
– Đưa cô ta đi!
Tịnh Kỳ nhếch cánh môi hồng khẽ cười.
– Hừ! Nếu đã không thể quay về thì cũng đừng mong rời đi.
Tịnh Kỳ vừa dứt lời Mạc Tư Hàn nhanh như chớp hai tay tóm chặt lấy vai Lưu Thiên Uyển xoay người đẩy mạnh cô ta sang một bên, không thể nhìn thấy đường đi của viên đạn, chỉ thấy ống tay áo măngto của Mạc Tư Hàn bị xé rách thành một khoảng dài, phảng phất nơi đó mùi thuốc súng xen lẫn sự cháy khét.
Ngoài Lâm Tiêu chạy đến cạnh Mạc Tư Hàn thì tất cả vệ sĩ đều đồng loạt rút súng chĩa thẳng vào người cô, Lưu Thiên Uyển ngồi bệt dưới nền xi măng gần thành cảng, gương mặt thất thần hồn vía như lên mây, không tưởng tượng được là bản thân vừa trãi qua giây phút chạm mặt với tử thần như vậy. Khi Lưu Thiên Đông hoảng hốt đỡ cô ta dậy, Lưu Thiên Uyển cũng chưa thể nào nhúc nhích nổi.
Tịnh Kỳ buông súng xuống, toan định chạy tới chổ Mạc Tư Hàn thì đã bị đám vệ sĩ vây lấy, Mạc Tư Hàn đưa mắt liếc nhìn nơi viên đạn vừa đi qua, trong đáy mắt không giấu được sự kinh ngạc, ngỡ ngàng.
“Phát bắn đó chuẩn xác đến 0.01m, nếu không phản ứng kịp nó đã găm vào giữa tim của Lưu Thiên Uyển rồi, không ngờ kĩ thuật sử dụng súng của cô ấy lại đạt đến trình độ chuyên nghiệp như vậy, thật khiến người khác phải bất ngờ.”.
Thâm tâm Tịnh Kỳ lúc này chỉ là sự lo lắng dành cho Mạc Tư Hàn nhưng khi nhìn thấy Lưu Thiên Uyển cảm giác phẫn uất, giận hờn lại trào dâng, cô khẽ ngượng cười đầy thất vọng.
– Tư Hàn… đến cuối cùng là anh vẫn muốn bảo vệ cô ta.
Mạc Tư Hàn đưa mắt nhìn về phía Tịnh Kỳ, anh không lên tiếng giải thích chỉ lạnh nhạt ra lệnh cho Lâm Tiêu.
– Đưa cô ấy về Mạc gia, Không có lệnh của tôi tuyệt đối không được rời đi.
Lâm Tiêu bất ngờ với mệnh lệnh được giao, đang định lên tiếng phản bác thì bắt gặp ánh mắt giận giữ của Mạc Tư Hàn liền nhanh chóng gật đầu chấp thuận.
– Vâng! Thưa ngài.
Tịnh Kỳ biết không thể nào phản kháng, bèn thở dài một hơi, vén mái tóc vào bên tai, đưa ánh mắt sắc lạnh về phía Lưu Thiên Uyển, cô ta phút chốc bị doạ đến run người, vội vã quay mặt né tránh. Xung quanh đám vệ sĩ đã mau chóng thu súng nhường đường cho cô, Tịnh Kỳ xoay người khẽ ném chiếc chìa khoá xe lên cao, vừa vặn lúc Lâm Tiêu bước đến liền nhanh tay chụp lấy.
Vừa đi được vài bước Tịnh Kỳ đột nhiên giật mình co người lại, cô vội đưa tay che lấy vành tai, cảm giác cơn đau truyền đến tận đại não, khiến đôi mắt cô liên tục nhíu lại vì đau đớn.
– Tiểu thư cô ổn chứ?
Lâm Tiêu hỏi với giọng lo lắng.
– Âm thanh…này… nó là gì vậy?
– Âm thanh nào?
Lâm Tiêu ngơ ngác, đưa tai nghe ngóng xung quanh, nhưng có vẻ không có gì khác lạ liền hỏi ngược lại cô.
Chưa bao giờ Tịnh Kỳ cảm thấy đầu mình lại chịu đựng loại cảm giác đau đớn đến như vậy, cánh tay cô nhanh chóng vịn vào thành chiếc xe màu đen, cả cơ thể bổng chốc run lên, cô cắn chặt lấy vành môi cau có nhìn lên xem phản ứng của những người bên cạnh.
Không chỉ một mình Lâm Tiêu mà dường như tất cả đều không hề nghe thấy âm thanh chói tai này, lẽ nào lại chỉ riêng cô cảm nhận được nó “không thể nào!”
– Mọi người không nghe thấy gì sao?. Rõ ràng là âm…
“Khoan đã… đó không phải là âm thanh…
mà là…”
– Sóng điện từ.