Khoảng thời gian trôi qua nhanh thật, Thụy Ly ở bên Cửu Chấn giúp anh điều trị tâm lí cũng đã được gần 1 năm rồi. Mấy tháng dạo gần đây tính cách anh rất tốt, đêm ngủ không gặp ác mộng gì cả. Hôm nay cô lại tìm đến vị bác sĩ kia. Bước vào phòng khám, cô như nhàng chào hỏi:
– Người đang làm gì thế? Con đến rồi đây…
Thấy cô, ông niềm nở đón tiếp:
– À đây không có gì, xem lại vài tập hồ sơ thôi. Sao rồi, cái cậu Cửu Chấn kia tiến triển tốt chứ? Liệu trình trị liệu ta bảo con áp dụng cũng đã gần 1 năm rồi đấy.
Thụy Ly tươi cười trả lời:
– Dạo gần đây anh ấy đỡ hơn lúc trước rất nhiều rồi. Con nghĩ chắc chứng bệnh này đã không đeo bám anh ấy nữa.
Vị bác sĩ kia gật đầu, có vẻ đồng ý, ông nói tiếp:
– Mong là vậy, chứ những căn bệnh tâm lí như này thường điều trị khá mệt và khoảng thời gian không còn bệnh đã tưởng kết thúc nhưng hóa ra vẫn sẽ bùng lại. Con vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Thụy Ly nhẹ nhàng gật đầu, ngồi hàn huyên một lúc nữa rồi mới về. Cô trở về công ty, lên văn phòng thì đã không thấy Cửu Chấn đâu nữa, có vẻ anh đã đi ra ngoài. Cô đi ra bàn làm việc của mình, lúi húi như nào làm rơi bút, cúi xuống gầm tủ nhặt. Đúng lúc ấy anh bước vào, tay cầm điện thoại đang nói chuyện với ai đó, Thụy Ly vẫn đang dưới gầm bàn nên nghe rõ vài điều kì lạ từ cuộc trò chuyện:
– Alo, tôi đây.. Nàng thơ lại vừa đến chỗ ông sao?
– Cô ấy đến tìm phương pháp trị liệu cho cậu đấy, chủ tịch.
– Ha ha, nực cười. Tôi chả cần cái gì trị liệu cả, Cửu Chấn này luôn ổn… Vì nghe theo ông nên tôi mới ép mình vào thay đổi một chút tính cách thường ngày…
– Ây sao chủ tịch nói tôi vậy? Cũng vì vậy để Thụy Ly dần dần tin tưởng, bớt đề phòng cậu đây thây…
– Ừ hứm.. Cô gái này trêu đùa mãi không thôi. Ông cứ tiếp tục làm một vị bác sĩ hiền lành, tử tế của cô ấy đi, còn việc điều chỉnh bản thân tôi biết rồi.
– Vâng tôi biết và sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình. Dù gì ngài cũng là cổ đông lớn nhất cho bệnh viện Thành phố này, tôi ít nhiều cũng nên ủng hộ theo ngài…
– Ok thế nhé…
Nói rồi anh dập máy, quay ra ghế ngồi thoải mái. Toàn bộ lời thoại của Cửu Chấn và vị bác sĩ già- người cô luôn tin tưởng kia giờ đều được nghe rõ mồn một. Thụy Ly bệch mặt ra, giọt lệ nóng hổi lăn từ trên đôi mắt trong veo ấy xuống, Thụy Ly kìm hơi mình lại, cố không để phát ra tiếng động.
Theo như lịch là 15 phút sau Cửu Chấn sẽ đi họp. Đợi khi anh rời phòng, cô chầm chậm quan sát xung quanh, hành lang và ròi khỏi công ty. Cô đi bộ với những bước chân nặng trĩu trên đường. Sáng sớm ai ai cũng hối hả đi làm, hoạt động của mọi người tấp nập. Thụy Ly như tồn tại một không gian riêng, cô bước đi ngập ngừng, nước mắt cứ thế chảy, cả khuôn mặt đỏ gay, môi bặm lại. Tất cả những gì cô cố gắng giúp đỡ hóa ra chỉ là công cốc, những gì cô hy vọng ở anh sẽ thay đổi hóa ra là ảo tưởng hay căn bệnh của Cửu Chấn sẽ hết, không phải, đó là do bản chất anh luôn muốn như vậy, chứ không có một căn bệnh nào, không có. Thụy Ly tuyệt vọng vô cùng, cô xác định nếu anh đã lập đến kế hoạch lừa dối cô, có sự giúp đỡ của vị bác sĩ kia thì không dễ gì để cô trở lại Anh được nữa. Thế lực của Cửu Chấn không phải dạng vừa, thậm chí chỉ là bề nổi, từ xưa khi còn là Tuê Mạn bị giam cầm, cô đã biết anh có những thế lực ngầm bao trùm rộng lớn. Thụy Ly vừa đi vừa suy nghĩ mông lung, cô không biết phải trở lại Anh như nào. Liệu cô trở lại Anh, người bạn thân Trác Tâm và gia đình của cô ấy có gặp chuyện gì không? Thụy Ly không thể gây họa cho gia đình Trác Tâm được, có lẽ chỉ có mình Thụy Ly phải tự tìm cách cứu lấy mình thôi