“A Trạch? Cậu ấy cũng là con người giống em. Nếu em nghe lời, sau này ta sẽ dắt đi thăm. Nhanh ăn đi.”
Dưới sự thúc giục của Angus, Lục Nguyên qua loa lấp đầy cái bụng đói khát. Ăn xong một chùm nho dại cuối cùng, cô mới phát hiện có gì đó không đúng lắm, ánh mắt Angus nhìn về phía cô đã trở nên nguy hiểm.
“Ăn no rồi? Vậy bắt đầu thôi.”
Hắn nâng Lục Nguyên, lưỡi rắn thô dài bắt đầu qua lại trên cổ cô. Lục Nguyên nhanh chóng đè đầu hắn lại, sợ hãi trốn tránh: “A! Anh, anh muốn làm gì?”
“Hiện tại ta còn trong kỳ động dục, em đã là bạn đời của ta, dĩ nhiên nên cùng ta giao phối.”
“Không cần! Nơi đó còn đau lắm… Không thể! Tôi sẽ chết mất…”
Hơi thở của hắn dồn dập bên tai cô, lưỡi rắn xẻ tà liếm qua lỗ tai, Lục Nguyên bị kích thích run cả người. Thân dưới nhức mỏi làm cô rất sợ hai chữ ‘giao phối’ trong miệng hắn.
“Thao nhiều sẽ tốt lên, không sao đâu.”
Dù cô đã dậy thì từ lâu, nhưng so với Angus vẫn chênh lệch rất lớn. Lục Nguyên một mét sáu lăm, nằm trong ngực hắn không khác gì đứa trẻ sáu bảy tuổi. Một tay hắn ôm cô, ngựa quen đường cũ bắt đầu cởi quần lót.
Hắn sẽ không nói cho cô, từ lúc thấy cô dạng chân vểnh mông mặc quần lót, hắn đã muốn làm như vậy rồi.
Quần lót hồng phấn bị lột khỏi chân tâm, Lục Nguyên theo bản năng muốn khép chân, Angus liền nhéo bờ mông non mịn của cô. Cô không dám lộn xộn nữa, đực ra nhìn hắn giơ quần lót đến trước mặt mình.
“Có mùi của em, rất thơm.”
Lục Nguyên vốn đang thút thít, nhìn thấy hành động của Angus liền trở nên khiếp đảm. Hắn đang ngửi quần lót của cô! Dưới ánh sáng, vệt nước phía trên có thể nhìn thấy rõ ràng. Hắn thè lưỡi định liếm, Lục Nguyên đã giựt lấy quần lót ném xuống đất.
“Biến thái!”
Giọng cô có chút nghẹn ngào, mang theo ngượng ngùng và phẫn nộ, có chút sợ hãi không dám lớn tiếng, yêu kiều bắt mất linh hồn của Angus.
Hắn gấp không chờ nổi ôm lấy Lục Nguyên, xoay người ngồi xuống, lười biếng dựa lưng vào vách đá trơn nhẵn. Đuôi rắn thật dài mở ra xa, tách chân Lục Nguyên, đặt cô ngồi xuống eo mình. Đối diện cô nhô lên một tòa núi nhỏ, nơi đó chính là dương v*t của hắn.
“Đau quá!”
Môi âm hộ sưng đỏ đụng tới vảy rắn lạnh lẽo, Lục Nguyên bị ép ngồi trên đuôi rắn đau đến bật khóc. Thừa dịp Angus buông lỏng tay, cô đứng lên muốn bỏ chạy.
“Không muốn cho ta thao?” Ánh mắt Angus lạnh đi, đuôi rắn gần mười mét quất lên, quấn lấy eo Lục Nguyên, thuận thế khoanh đôi tay cô lại, đáng thương cho cô chưa kịp chạy được hai mét đã bị kéo về. Đuôi rắn nâng thân thể cô lên, cách mặt đất chừng hai mét, đôi chân cô lung tung quẫy đạp vẫn không thể thoát khỏi trói buộc bên hông.
“Anh buông tôi ra! Tôi không chạy… Không chạy. Tôi chỉ là sợ hãi, hu hu!”
Angus hừ cười, thả cô xuống thấp một chút nhưng vẫn không cho cô cơ hội chạm đất. Đuôi hắn quá dài, quấn hai vòng quanh Lục Nguyên mà vẫn còn dư nửa mét. Vì thế, hắn đem nửa mét đuôi kia, chầm chậm nhét vào giữa hai chân cô.
“Hôm nay phải kĩ lưỡng dạy em, như thế nào là nghe lời.”
Lục Nguyên vẫn luôn không có dũng khí nhìn cái đuôi đang siết mình, tự nhiên có thứ gì lạnh lẽo chạm vào giữa hai chân, cô sợ sệt mở mắt ra, nhìn xuống dưới thân.
Đầu đuôi nhòn nhọn ước chừng một ngón tay đang móc cao làn váy của cô, hướng vào trong chân tâm cắm vào.
“A! Không… không thể, anh mau lấy ra!”
Chiếc đuôi kia linh hoạt tựa xúc tua, dù cô dùng sức kẹp hai chân như thế nào, nó vẫn có thể luồn lách, sau đó tách hai cánh môi âm hộ, chậm rãi ma xát. Cô chợt có ảo giác đang bị một sợi dây thừng bóng loáng chà qua.
Càng đáng buồn chính là, mới chà vài cái, hạ thân đã bắt đầu ướt…
“Đừng, đừng chà…”
Đôi tay cô bị siết chặt, không thể kéo cái đuôi đang khiến mình càng ngày càng ướt. Angus lại cố tình trừng phạt cô, nhận ra dòng nước ngà sền sệt đã dính lên đuôi, hắn lại kéo cô gần thêm chút nữa.
Lục Nguyên bị treo trên không, cô ngửa ra sau, hai chân cân xứng bị đôi tay Angus dạng ra, triệt để banh rộng trên đuôi hắn, đồng tử xanh thẳm như lửa nóng của hắn ngắm nhìn nơi tư mật đã giàn giụa mật ngọt trong suốt.
“Ướt nhanh như vậy, dạng hai chân ra một chút, không được nhúc nhích.”
Lục Nguyên run lợi hại, một chân bị Angus nắm, chân kia muốn duy trì cân bằng nên mở ra. Mới cựa quậy, bàn tay to của hắn đã nhéo mông cô khiến cô thở nhẹ vì đau.
Angus cầm đuôi mình nhìn, mặt trên dính không ít mật nước của Lục Nguyên, đen bóng phát sáng. Trong tiếng nức nở của cô, hắn cười xấu xa cắm chóp đuôi nhòn nhọn vào miệng cô, khuấy đảo cùng d*m thủy trong khoang miệng.
“Ưm! Ặc… ưm ưm!”
Miệng Lục Nguyên bị căng ra, theo bản năng muốn cắn nhưng chưa kịp đã bị đâm sâu vào cuống họng. Cảm giác buồn nôn bị cái đuôi ngăn lại ở họng, cô khó chịu đến rơi lệ.
Cùng lúc đó, Angus cắm ngón trỏ thon dài vào hoa huy*t, nhẹ nhàng chọc ngoáy. Lục Nguyên bị đùa bỡn, hai cánh hoa phấn nộn bị khiêu khích, liên tục kẹp chặt.
“Bên trong em vừa chật vừa ướt, nơi này còn có nếp uốn, thịt ở đây rất mềm, lại còn biết động đậy nữa. Thật làm ta không nhịn được… không nhịn được muốn thao chết em.”
Ngón tay gian nan rút ra, mật nước bị kéo ra ngoài cơ thể cô càng nhiều. Angus ngậm ngón tay được ngâm nóng vào miệng, sau khi liếm mút sạch sẽ, hắn vê tròn một góc váy.
“Nghe nói con gái nhân loại rất dâm, nước chảy rất nhiều, thì ra là thật. Em nhìn nơi này đi, nước ngọt chảy lênh láng hết rồi, ta giúp em lau nhé.”
Lục Nguyên nào biết dưới thân mình như thế nào nữa, đuôi rắn trong miệng đã khiến cô đầu váng mắt hoa, khi váy lụa bị nhét vào tiểu huyệt, cô chỉ có thể run lên tượng trưng.
“Ưm ưm!”
Váy Lục Nguyên rất dài, lụa mỏng mềm mại bị Angus vo lại thành cục nhét vào tiểu huyệt. Do nơi này quá ướt, vải dệt chui vào rất dễ dàng.
“Chậc chậc, miệng dưới của em lợi hại quá, nhiều vậy mà vẫn nuốt trôi, khó trách có thể ăn được côn th*t của ta.”
Vải dệt hoàn toàn khác với côn th*t. Tiểu huyệt bị nhét đầy từng chút một, cô chỉ có thể vừa ngậm đuôi rắn vừa vô lực phe phẩy đầu, thút thít khóc. Cô không hiểu vì sao, Angus thoạt nhìn xinh đẹp như thiên thần là thế, khi xuống tay lại vô cùng lưu manh độc ác.
Sau này cô mới biết, hắn có thầy chỉ dạy…
“Miệng trên bị cắm, miệng dưới cũng bị nhét đầy, đợi lát nữa nên dùng chỗ nào ăn côn th*t của ta? Không bằng, dùng nơi này đi?”
Angus kéo Lục Nguyên về phía mình một chút, trên môi hắn nở một nụ cười ác ma. Lục Nguyên trừng mắt, ngón tay lạnh lẽo của hắn đã ấn lên cúc huyệt phía sau. Nơi đó còn nhỏ hơn hoa huy*t, hắn đã muốn thao chỗ đó từ lâu rồi.
“Ưm!!!”
Lục Nguyên sợ hãi ý đồ của hắn, điên cuồng lắc đầu, nước mắt rơi lã chã, đáng thương dữ dội.
– ——————-
Tác giả: Nhân Xà ca ca của chúng ta, thầy hắn là đồng loại nha, sau này sẽ biết, ha ha!