Sao không thấy tiểu thịt tươi đến nhỉ? Sở Kiều nằm dài trên giường bệnh, bây giờ cô nhàn rỗi vô cùng.
“Sở Kiềuu” Tử Tuấn lao vào, thấy cô hai mắt liền long lanh ánh nước, chạy lại ôm chặt lấy Sở Kiều.
Sao tiểu thịt tươi này lại dễ thương đến vậy chứ… Sở Kiều xoa đầu cậu ta, cười khoái chí.
Tử Tuấn sau khi nhìn thấy Sở Kiều đột nhiên bất tỉnh, anh rất hoảng hốt nhưng giảng viên không cho anh cúp tiết nên anh liền lén lút trốn học đến thăm cô.
“Cậu trốn học?” Sở Kiều ngỡ ngàng nhìn cậu nhóc đang ôm khư khư lấy người cô. Trong cốt truyện, Tử Tuấn là người vô cùng chăm học, dù Phương Hân Nghiêm là nữ chính nhưng chưa chắc đã làm lung lay việc học của anh… vậy mà Tử Tuấn sẵn sàng trốn học vì cô?
“Aww tôi yêu cậu quá đi” Sở Kiều ôm chầm lấy Tử Tuấn.
Tử Tuấn mặt bỗng chốc nóng bừng như bị sốt.
“Đây là chỗ để hai người ôm ấp nhau hửm?” Lý Hàn Phong bước vào, hắn thấy cách đối xử của Sở Kiều đối với tên kia rất dịu dàng liền có chút không vui.
“Gì đây? Tiểu thịt tươi mới mua về?” Lý Hàn Phong nheo mắt đánh giá từ đầu đến chân Tử Tuấn, nhan sắc cũng không phải đẹp trai quá mức, mặt thì non búng ra sữa, cũng chẳng có gì đặc biệt.
Sở Kiều có chút khó chịu, vội lên tiếng:” Mau đến đây kiểm tra rồi ra khỏi phòng cho tôi”
“Chứ cô nghĩ tôi muốn ở đây?” Hàn Phong chậm rãi tiến lại gần Sở Kiều, vén áo cô lên. Da cô vừa mịn vừa trắng, có một vết khâu ước chừng một gang tay trên bụng cô, Hàn Phong khẽ nhíu mày đưa tay lên sờ vết khâu. Làn da nữ nhân này đúng là mịn màng, xúc cảm dù chỉ thoáng qua nhưng đã khiến cổ họng hắn khô khốc kì lạ.
Có lẽ lâu rồi hắn chưa đụng vào nữ nhân chăng? Sao lại nảy sinh dục vọng với một người như cô ta chứ?.
“Anh kiểm tra xong chưa?” Tay hắn vẫn đặt trên bụng cô nãy giờ, Tử Tuấn đứng bên cạnh cô đang mây đen đầy đầu.
Hàn Phong rụt tay lại, giọng vẫn điềm tĩnh trái ngược với ngọn lửa đang bừng bừng trong lòng:”Vết khâu không có gì…”
Sở Kiều ngán ngẩm, xua xua tay:”Rồi, anh đi ra khỏi phòng đi”
Cô ta đuổi anh? Hàn Phong như bị tổn thương lòng tự trọng quay sang nhìn cô muốn xác nhận một lần nữa.
“Anh nhìn gì? Đi đi”
Cô ta chắc chắn bị đập đầu vào đâu rồi! Một người đẹp trai tài giỏi như anh, ngày trước cô còn dính như sam, bây giờ chẳng lẽ vì một tên nhóc mặt búng ra sữa mà từ bỏ anh?! Hàn Phong cố nhẫn nhịn, bước ra khỏi phòng.
Tử Tuấn ngồi xuống cạnh mép giường, lo lắng nhìn cô:” Tối nay tôi sẽ ngủ trên sofa, chừng nào cậu khỏi thì về cùng tôi”
Sở Kiều suýt phụt máu mũi, trong sáu vị nam chính, tiểu thịt tươi này là người cô thích nhất nha!
“Được… được thôi”
***
Say khi ngủ một giấc dài tỉnh dậy thì trời đã sẩm tối, tiểu thịt tươi thì đang gục đầu bên giường cô ngủ ngon lành. Sở Kiều vươn vai, lật chăn ngồi dậy, bụng có hơi đói nên cô quyết định ra ngoài mua một chút đồ ăn, cũng không tiện đánh thức tiểu thịt tươi dậy nên đành đi một mình.
Thân thể vẫn hơi yếu nên cô phải dựa vào tường mới đi được, y tá và bác sĩ vẫn đi qua đi lại thấy cô liền chào hỏi một tiếng.
“Tại sao tôi lại không được ra ngoài?!”
“Tiểu thư… cô vừa mổ xong phải nghỉ ngơi… nếu muốn ra ngoài phải xin phép Viện trưởng…” Tên vệ sĩ cao to co rúm người lại, cúi gằm mặt xuống.
Sở Kiều hừ một tiếng:” Sao tôi lại phải đi xin phép hắn? Hắn từ lúc nào đã nắm quyền hơn tôi?”
“Tiểu…tiểu thư… Lý gia có làm ăn với Vương gia… nếu người cứ…”
“Mẹ kiếp” Sở Kiều thầm chửi một câu, hậm hực bước vào thang máy ấn tầng cao nhất.
Ting! Cửa thang máy mở ra, tầng cao nhất ở đây chính là phòng của Viện trưởng. Sở Kiều đã chuẩn bị những từ ngôn từ hay nhất để nói chuyện với hắn, cô đưa tay lên gõ cửa, tay chưa chạm đến cánh cửa đã từ từ mở ra.
Hắn quên không đóng cửa?
“Ha…ha…” Tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên, Sở Kiều há hốc mồm cảnh tượng trước mắt cô là gì đây?! Tận mắt nhìn thấy viện trưởng đang thẩm du phải là một người siêu may mắn! Chỉ là cô ngỡ ngàng với độ dài kia, một viện trưởng cứng rắn lạnh lùng như vậy… mà hàng lại vô cùng to!
“Ha…ha” tay hắn bao bọc lấy côn th*t màu hồng nhạt, liên tục vuốt lên vuốt xuống, hai má hơi hồng, hai mắt nhắm nghiền lại.
Sở Kiều không biết thành người nhìn trộm từ bao giờ, cổ họng cô bỗng chốc khô khan, cô nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm cơ hồ còn không hề chớp mắt.
Đúng rồi! Nhất định cô phải chụp lại, hắn ta ghét cô như vậy, đây có thể là vũ khí duy nhất dùng để đe dọa hắn, Sở Kiều móc trong túi quần điện thoại, cô đưa lên, camera cẩn thận hướng vào trong phòng.
Tách!
Aaaaa con mẹ nó sao cô lại quên tắt đèn flash cơ chứ!!!!!
Sở Kiều sợ đến nỗi hồn phách suýt lìa khỏi cơ thể, điện thoại trên tay rơi bộp xuống đất, phát ra tiếng động đủ để cho ai đó nghe thấy.