Edit: Yann.
Beta: Đậu Xanh
Từ lúc tới báo án đến khi ra khỏi cục cảnh sát mất tổng cộng hơn hai giờ.
Tưởng Uyển nhắn tin cho Hà Ánh Đồng, sau đó tắt máy, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn sao trời.
Văn Tẫn tới cửa hàng tiện lợi mua rất nhiều socola và kẹo nhét vào tay Tưởng Uyển.
“Tại sao lại mua nhiều socola cho tôi thế?” Tưởng Uyển nhận lấy, rồi nói cảm ơn.
Cảnh sát nhân dân phá án cho rằng hai người bọn họ là người yêu, khuyên Văn Tẫn trở về phải an ủi Tưởng Uyển cho tốt, Văn Tẫn nhíu mày hỏi anh ta phải an ủi như thế nào, vị cảnh sát nhân dân kia trừng mắt, vẻ mặt kiểu ‘Tên đàn ông này không phải dựa vào mặt tìm bạn gái chứ’, sau đó liệt ra vài tuyệt chiêu dỗ bạn gái cho Văn Tẫn.
Chiêu thứ nhất chính là mua đồ ngọt, socola và kẹo.
Văn Tẫn duỗi tay chỉ chỉ cục cảnh sát, “Vừa rồi là vị cảnh sát nhân dân kia bảo tôi mua, anh ta nói làm vậy cô sẽ vui vẻ hơn một chút.”
Tưởng Uyển bóc một khối socola nhét vào miệng. Hương vị ngọt ngào tràn ngập khắp khoang miệng.
Cô nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, khó có khi khóe môi cong lên nở nụ cười, “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí, tổng cộng 25 tệ.”
1 tệ Trung Quốc = 3.446 tiền Việt
10 tệ Trung Quốc = 34.460 tiền Việt
100 tệ Trung Quốc = 344.600 tiền Việt
1000 tệ Trung Quốc = 3.446.000 tiền Việt
Tưởng Uyển: “…”
Cô lấy tiền trong ví ra, cầm 25 tệ đưa cho anh. Lại không nhịn được nghiêng đầu đánh giá anh.
Văn Tẫn rất cao, cái bóng dưới đèn đường bị kéo thật dài, anh cụp mắt, con tằm nằm trước mắt rất sâu, lông mi vừa dài vừa rậm tạo ra một bóng đen trước mắt.
Nửa khuôn mặt ẩn trong bóng đêm, đường cong hàm dưới góc cạnh, lúc ngẩng đầu, yết hầu hiện ra rõ ràng.
Nhìn anh rất bình thường.
Nhưng lại không quá bình thường.
Anh sẽ vì một chiếc khăn tắm để cô trần trụi đi ra ngoài, cũng sẽ đưa cô đi báo cảnh sát vào rạng sáng.
Anh đúng là người kỳ quái.
Văn Tẫn lái xe chở cô về, tới của phòng, Tưởng Uyển cảm ơn anh một lần nữa, rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Văn Tẫn cũng đi theo vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lần đầu tiên hai người đứng song song trước bồn rửa tay đánh răng.
Tưởng Uyển cứ cảm thấy… Kỳ kỳ.
Cô rửa mặt xong, đi về phía phòng mình.
Không nghĩ tới Văn Tẫn cũng đi theo.
“Anh có chuyện muốn nói sao?” Cô dừng bước, quay đầu lại hỏi.
“Anh ta nói cô cần có người làm bạn, dặn tôi phải ở bên cạnh cô.” Văn Tẫn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Còn ba giờ, cô buồn ngủ không? Tôi đi lấy gối.”
Tưởng Uyển: “…”
Văn Tẫn không nói giỡn, cầm gối đầu lại đây, đặt ở trên giường Tưởng Uyển.
Sau đó bắt đầu giơ tay chân cởi quần áo.
“Chờ một chút…” Tưởng Uyển có chút kinh ngạc, “Anh… Ngủ trên giường tôi?”
Văn Tẫn gật đầu.
Vị cảnh sát nhân dân kia còn nói, sợ Tưởng Uyển có khuynh hướng tự sát, yêu cầu toàn bộ quá trình Văn Tẫn phải nhìn chằm chằm Tưởng Uyển.
Lời này tất nhiên không thể nói cho Tưởng Uyển.
Văn Tẫn cởi quần áo, chỉ mặc một chiếc quần lót, đi lên giường đắp chăn.
Toàn bộ quá trình Tưởng Uyển chỉ có thể trơ mắt nhìn, tuy rằng cô tin tưởng Văn Tẫn sẽ không làm ra chuyện làm thương tổn tới cô, nhưng vẫn bị một màn này làm kinh ngạc.
Cô lớn như vậy còn chưa ngủ cùng một giường với đàn ông bao giờ.
“Văn Tẫn…” Tưởng Uyển nói chuyện cũng không dám nhìn lên giường, giọng nói có chút gấp gáp, “Chúng ta không phải loại quan hệ này, không thể nằm chung giường, anh biết không?”
“Biết.”
“Vậy anh…”
Tưởng Uyển còn chưa dứt lời đã bị Văn Tẫn đánh gãy, “Đi lên đi, anh ta nói có tôi ở đây, cô sẽ quên đi đoạn ác mộng kia.”
Những lời này vô cùng dễ dàng thuyết phục Tưởng Uyển.
Cô chỉ do dự một lát, ở trong bóng đêm thay áo ngủ quần ngủ, thay xong cẩn thận bò lên giường, cách chỗ Văn Tẫn nằm một khoảng.
Không có người nói chuyện không khí dần yên tĩnh xuống.
Nội tâm Tưởng Uyển kỳ cảm thấy bình an một cách kỳ lạ, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bên tai vang lên tiếng thở của người đàn ông.
Cô nghe tiếng hít thở, chậm rãi tiến vào giấc ngủ.
Sau nửa đêm cô bị bóng đè, trong mộng Ngụy Kỷ Nguyên đè cô xuống, xé rách quần áo, bàn tay to xoa ngực cô, lực đạo rõ ràng, rất thật không giống như đang nằm mơ.
Cô đột nhiên thở phì phò tỉnh lại.
Thân thể run rẩy kịch liệt.
Văn Tẫn ngồi dậy, “Cô làm sao vậy?”
Tưởng Uyển run run rẩy rẩy cuộn tròn trong ổ chăn, giọng nói nghẹn ngào, “Có thể… Ôm tôi một lát không?”