Rốt cuộc vẫn còn trưởng bối ở nhà, Quý Hiểu Dư cũng ngại khi để Ngôn Dịch Thừa ngủ với cô, Trương Hạo cũng sắp xếp lại phòng trống bên cạnh phòng Quý Hiểu Dư một chút, để buổi tối Ngôn Dịch Thừa ngủ ở đó.
Quý Hiểu Dư nhìn ông dọn chăn giường, chờ khi Trương Hạo đi ra, cô đứng ở cửa phòng nhỏ giọng nói: “Chú, cảm ơn chú.”
Trương Hạo ngẩn ra, sau đó lập tức ngước mắt lên, lộ ra ánh mắt ôn nhu: “Đứa ngốc, nói cảm ơn với chú làm gì.”
“Hiểu Dư của chúng ta đã trưởng thành rồi.” Trong mắt Trương Hạo có ý cười nhàn nhạt, giọng điệu dịu dàng, bất đắc dĩ nói: “Nhớ kỹ, cho dù về sau xảy ra chuyện gì, nơi này vĩnh viễn đều là nhà của cháu.”
Nhìn thấy ánh mắt bất đắc dĩ của ông, Quý Hiểu Dư có chút sửng sốt, giây sau hốc mắt đỏ hoe nhẹ gật đầu.
Ông vẫn luôn đối xử với cô như con gái ruột của mình, chưa từng bỏ mặc cô, nhưng mấy năm nay cô lại cố tình xa cách khiến ông rất đau lòng, ông cũng chưa bao giờ trách móc cô, cũng chưa từng nghĩ sẽ thay đổi thái độ với cô…..
Có một số việc dường như nên buông xuống…
Sau khi mọi người tắt đèn, Quý Hiểu Dư cũng trở về phòng, nằm trêи giường trằn trọc, vất vả cuối cùng cùng sắp chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cô lại mơ hồ nghe thấy tiếng mở cửa.
Vốn dĩ cô còn tưởng mẹ vào xem cô đã ngủ chưa, nhưng đợi một lúc lại không nghe thấy động tĩnh gì, vừa định tiếp tục nhắm mắt lại thì một cảm giác quen thuộc từ sau lưng truyền đến, giây tiếp theo cô bị người nào đó ôm vào trong lồng ngực.
Quý Hiểu Dư ngẩn ra, nhanh chóng mở mắt ra thì thấy khuôn mặt Ngôn Dịch Thừa đang phóng đại trước mắt cô.
“Nhỡ bị mẹ phát hiện thì sao!” Cô bị dọa ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa đang đóng chặt, rất sợ bị phát hiện.
Ngôn Dịch Thừa lại không lo lắng chút nào, cười ôm cô chặt hơn một chút: “Không sao, bọn họ đều ngủ rồi.”
“Thật sự… Quá tùy hứng!”
“Anh ôm vợ mình ngủ thì có gì tùy hứng!”
“Còn chưa phải đâu, anh đừng nhập kịch bản trước.”
“Không phải lúc nào ở trêи giường em cũng gọi anh là chồng sao ——” Ngôn Dịch Thừa còn chưa nói xong đã bị Quý Hiểu Dư đỏ mặt bịt miệng anh lại.
“Anh nói nhỏ chút!” Người này luôn dùng vẻ mặt đứng đắn nói lời bậy bạ.
Cái ôm của anh thật sự quá ấm áp, Quý Hiểu Dư theo bản năng rúc vào gần hơn, nhưng miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Sao anh không về phòng ngủ!”
“Không ôm em anh không ngủ được.” Ngôn Dịch Thừa nói thẳng, nhẹ nhàng chống cằm lên đầu nhỏ của cô.
Cô trộm cong môi, sau đó điều chỉnh một tư thế thoải mái.
Ngôn Dịch Thừa cau mày, nhỏ giọng cảnh cáo: “Em lộn xộn đốt lửa, anh sẽ không khách khí đâu.”
“…” Cô thật oan uổng, thật sự không thể trách cô!
Ngôn Dịch Thừa vỗ đầu cô: “Ngoan, ngủ đi.”
… Làm như thể cô đói khát lắm.
Lúc đầu còn hơi lo lắng sẽ có người đột nhiên đi vào nhưng lúc sau Quý Hiểu Dư thật sự quá buồn ngủ, hơn nữa trêи người Ngôn Dịch Thừa có mùi thơm thoang thoảng khiến cô có cảm giác an toàn, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.
Một giấc này ngủ vô cùng yên ổn, gần như cả đêm không mơ gì cả, nhưng không biết từ lúc nào cô luôn cảm thấy có thứ gì đó đang chạm vào cơ thể mình, cố gắng nắm lấy nó rồi ném nó đi nhưng không lâu sau thứ đó lại bò về.
Một lúc sau, cô cảm thấy có thứ gì đó ẩm ướt phủ lên ngực mình, cô nhận ra có điều gì đó không đúng liền mở mắt ra, điều đầu tiên cô nhìn thấy là bầu trời ngoài cửa sổ, lúc này bầu trời vừa chuyển sang màu trắng, vẫn còn một chút ánh sáng đen như sắp bị nuốt chửng.
Vừa cúi đầu xuống thì thấy có người đang ở trêи cơ thể cô, bộ đồ ngủ trêи người cô không biết đã bị cời vài việ cúc áo từ khi nào, hai иɦũ ɦσα trực tiếp lộ ra ngoài không khí.
“…”
Liếc nhìn đồng hồ, lúc này mới hơn năm giờ…
“Anh… ư….” Quý Hiểu Dư cắn môi, rêи lên một tiếng lại vội vàng che miệng mình lại, rất sợ bị người ở phòng khác nghe thấy.
Ngôn Dịch Thừa chậm rãi ngẩng đầu lên, mái tóc che đi 1 phần trán, đôi mắt trong veo, nếu không phải đôi môi anh dính ánh nước không được tự nhiên thì người không biết vẫn cảm thấy ánh mắt này của anh không đơn thuần như vậy.
“Chào buổi sáng.” Nói xong, anh lại tiếp tục chăm chỉ làm việc.
Cô vội vàng vươn tay ra muốn đẩy anh đi, đỏ mặt thấp giọng nói: “Sẽ bị phát hiện!”
“Bọn họ vừa ra ngoài tập thể ɖu͙ƈ.” Miệng anh ngậm đầu иɦũ ɦσα cô, mơ hồ nói: “Bốn đứa nhỏ kia chắc ngủ đến 10 giờ vẫn không muốn dậy.”
Anh tính toán thật cẩn thận!
Cảm giác tê dại truyền đến từ lồng ngực khiến Quý Hiểu Dư không khỏi rêи rỉ vài lần. Khi cô cúi đầu nhìn xuống thì thấy anh đang nghiêm túc, nhiệt tình bυ” ʍút̼, dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ láp hết lần này đến lần khác, bàn tay còn lại cũng không nhàn rỗi, không nặng không nhẹ nhào nặn bên kia thành nhiều hình dạng khác nhau.
Quá tùy hứng, hai người lại làm chuyện này ở đây!
Quý Hiểu Dư đỏ mặt, ngay cả vành tai cũng nhiễm một màu hồng nhàn nhạt, bên dưới có thứ gì đó chảy ra khiến cô càng cảm thấy không ổn.
“Dừng lại đi, nếu họ quay lại thì làm sao…” Cô thít thít hai lần, muốn anh nhanh chóng dừng lại.
Ngôn Dịch Thừa cong môi, nhìn đầu иɦũ ɦσα đứng thẳng tắp sau khi bị anh cưng chiều, phía trêи còn dính đầy dấu vết của anh.
“Xem ra em đã quên những gì anh nói tối qua.” Anh ngồi dậy, hôn lên môi cô, đầu lưỡi ɭϊếʍ xung quanh cánh môi cô, một lát sau mới cạy hàm răng cô ra, càn quét bên trong, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi khẽ liến hàm trêи của cô, kèm theo đó là tiếng rêи rỉ của cô.
Quý Hiểu Dư bị câu hỏi của anh làm bối rối nên chỉ có thể lấy chống lên ngực anh, cố gắng tìm khe hở để thở.
Tối qua anh đã nói gì?
Anh sẽ tính sổ với em sau.
Lời nói này thành công vang lên bên tai cô lần nữa, Quý Hiểu Dư vô cùng ấm ức. Cô cho rằng anh chỉ thuận miệng nói thôi, sao có thể nhớ cả đêm chứ!
“Bây giờ trời còn chưa sáng hẳn, khoản này có thể tính một chút.” Ngôn Dịch Thừa vừa nói, đồng thời đưa tay vào quần ngủ của cô, cách lớp vải dệt bắt đầu xoa nhẹ, lúc này tiểu huyệt của cô đã hơi ướt.
“Bọn nhỏ sẽ mách…” Quý Hiểu Dư nhịn xuống hơi thở gấp gáp, hoảng loạn bắt lấy tay anh, ɖu͙ƈ vọng trong cơ thể đã bị anh khơi dậy, giọng điệu vô cùng ấm ức: “Đừng ở đây…”
“Không sao, bọn nhỏ sẽ không nói, sẽ không nói cho dì biết chúng ta đang làm…..” Anh tạm dừng một chút, ghé miệng vào bên tai cô, cố ý kéo dài giọng điệu: “Chuyện xấu…”
Anh thật xấu xa!
Nước mắt Quý Hiểu Dư lưng tròng, giây tiếp theo liền cảm nhận được anh đẩy vật cứng vào.
“Ưm…” Lúc này tiểu huyệt không ngừng truyền cảm giác sưng to, Quý Hiểu Dư khó chịu vặn vẹo thắt lưng, theo bản năng muốn bài trừ vật lạ.
Ngôn Dịch Thừa hít một hơi thật sâu, vươn tay vỗ ʍôиɠ cô: “Đừng cắn chặt như vậy.” Suýt nữa anh đã tước vũ khí!
Đây là thứ cô có thể khống chế được sao!
Hai mắt Quý Hiểu Dư đỏ hoe, cố gắng thích ứng với kϊƈɦ thước của anh. Trong khoảng thời gian này anh lẳng lặng cắm vào trong, chờ cô thích ứng.
Không bao lâu sau, cảm giác khó chịu ban đầu đã dần giảm bớt, theo đó là cảm giác hư không. Quý Hiểu Dư khó chịu nâng chân lên kẹp lấy eo anh, ý bảo anh động một chút.
Thấy cô chủ động như vậy, Ngôn Dịch Thừa cúi đầu cười, cũng không nhiều lời, bắt đầu hung hăng thao.
Thật sự hung hăng thao, lần nào anh cũng cắm rất sâu. Quý Hiểu Dư phải cố gắng nắm lấy vai anh mới có thể không bị đẩy ra ngoài, mỗi một lần như vậy đều khiến cô thở không ra hơi, vì để không bị phát hiện, cô chỉ có thể cắn chặt góc chăn bông.
Nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ bừng lại chịu đựng không kêu lên, Ngôn Dịch Thừa cố ý đâm vào chỗ mẫn cảm của cô, mồ hôi nhỏ giọt trêи ngực cô, theo đường cong gợi cảm từ từ trượt xuống.
Cô hoảng hốt nhìn về phía chiếc tủ nhỏ bên cạnh, bởi vì chiếc giường rung chuyển nên ngay cả chiếc tủ nhỏ bên cạnh cũng rung theo, lúc này khung ảnh trêи đó bị đổ về phía trước.
“Thuận mắt hơn rồi.” Có người vui vẻ nói.
… Ghen tị với mấy tấm ảnh, quỷ ấu trĩ!
Buổi sáng thể lực của Ngôn Dịch Thừa rất tốt, chỉ cần đè cô lên giường nửa tiếng đã khiến Quý Hiểu Dư cảm thấy một nửa chăn bông của mình đã gần như ướt đẫm, cuối cùng trước khi Trương Hạo và mẹ về, cuối cùng Ngôn Dịch Thừa cũng bắn ra.
Mới sáng sớm đã bị tra tấn như vậy, Quý Hiểu Dư không còn sức lực nhìn anh thu dọn. Sau đó bị anh bế vào phòng tắm tắm rửa, quả nhiên ở trong phòng tắm lại bị anh lăn lộn một lúc, chờ đến khi cô bị bế lên giường đã gần 8 giờ.
“Ngủ một lúc đi, đợi lát nữa làm xong bữa sáng anh sẽ gọi em.” Người nào đó tinh thần sảng kɧօáϊ sờ đầu cô, sau đó đi khỏi phòng.
“Dì, cháu đến giúp dì.”
“Dịch Thừa dậy rồi sao, Hiểu Dư đâu?”
“Hiểu Dư còn đang ngủ, chuyện này cứ để cháu làm đi.”
“Thật là một cậu bé ngoan.”
Quý Hiểu Dư nằm trêи giường không nhịn được thấp giọng mắng, Ngôn Dịch Thừa anh là tên khốn!