Hôm nay là ngày Ngôn tổng của chúng ta ra mắt bố mẹ vợ tương lai. Vì Quý Hiểu Dư đã nói trước với người nhà nên đồ ăn tối nay vô cùng phong phú, cả nhà ngồi trước bàn ăn bầu không khí đặc biệt… kỳ lạ.
Bởi vì vừa vặn đến kỳ nghỉ nên ba đứa trẻ nhà dì hai đến ở mấy ngày, nhân tiện có thể chơi với em trai Quý Hiểu Dư.
Cho nên nhiều thêm ba đầu củ cải nhìn chằm chằm Ngôn Dịch Thừa.
“Khụ… Các em mau ăn cơm đi.” Đứa lớn nhất trong ba cô gái đã học cuối cấp 2, hai đứa còn lại đều đã 13, 14 tuồi, con gái ở tuổi này đã phân biệt được đâu là trai đẹp, hai mắt cứ như vậy mở to, không chút ngại ngùng nhìn chằm chằm đại soái ca trước mặt.
Quý Hiểu Dư không khỏi tức giận nhìn người đàn ông bên cạnh, lớp lên đẹp trai như vậy, ngay cả đứa trẻ cũng không tha!
“Chị họ, bạn trai của chị có chút quen mắt.” Cô em họ lớn tuổi nhất lẩm bẩm, hai mắt sáng ngời: “Em có cảm giác hình như đã nhìn thấy trêи TV!
“Anh trai là nghệ sĩ sao?” Hai cô em họ bắt đầu ríu rít thảo luận.
“Không phải, em nhớ khi đó mẹ đang xem kênh Tài chính kinh tế, có người lớn lên rất giống anh trai này.”
… Cái kia, các người trêи TV thật sự rất giống Ngôn Dịch Thừa.
Mà Ngôn Dịch Thừa – đối tượng chủ chốt trong cuộc thảo luận, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh đối diện với ba đôi mắt nóng bỏng.
Trương Hạo hắng giọng nói trước: “Chúng ta ăn cơm trước đi.”
Hôm nay Ngôn Dịch Thừa đặc biệt nói nhiều, dường như sẵn sàng trả lời hết mọi câu hỏi, ý cười ôn hòa trêи mặt anh chưa bao giờ nhạt đi, hai vị trưởng bối thấy anh cư xử hào phóng như vậy, trong lòng cũng khá hài lòng.
Đặc biệt là khi ăn cơm, Ngôn Dịch Thừa gắp đồ ăn vào bát Quý Hiểu Dư, tất cả đều là món cô thích ăn.
Kết thúc bữa ăn, cô em họ nghiêm túc tuyên thệ: “Sau này em cũng phải tìm được một người bạn trai tốt như anh rể!”
Nhìn xem, đổi cách xưng hô thật nhanh.
Cơm nước xong xuôi, đám trẻ chạy ra phòng khách xem TV, Quý Hiểu Dư cùng mẹ vào phòng bếp rửa bát, Ngôn Dịch Thừa bị Trương Hạo gọi vào thư phòng.
“Từ khi chú con biết con có bạn trai, luôn quan tâm đến con, rất sợ con bị đám con trai bên ngoài bắt nạt.” Mẹ cô cười nói, vừa rửa bát vừa nói nhỏ: “Hôm nay gặp được Dịch Thừa, hai chúng ta đều cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.”
Quý Hiểu Dư đứng bên cạnh lau bát, yên lặng lắng nghe, một lát sau chậm rãi nói: “Chú luôn rất tốt với con…”
“Chúng ta nghe nói người nhà của Dịch Thừa cũng rất thích con, vô cùng vui vẻ, vậy sau này dù gả đi vẫn có người thương yêu con.”
Nhìn bóng dáng của mẹ, hốc mắt Quý Hiểu Dư ửng đỏ, nhẹ nhàng vâng một tiếng.
“Mẹ thấy Dịch Thừa rất quan tâm đến con, sau này kết hôn, nếu thỉnh thoảng có cãi nhau thì con không thể mất lý trí.” Mẹ cô tiếp tục ôn nhu chỉ bảo, một lúc sau lại nghiêm túc nói: “Đương nhiên, nếu Dịch Thừa bắt nạt con, con trở về nói với chúng ta, mẹ sẽ bảo chú đến đánh thằng bé.”
Lời này nghe rất quen thuộc, nghĩ đến lúc trước Chung Linh cũng nói lời tương tự, Quý Hiểu Dư không khỏi bật cười: “Không thành vấn đề.”
Sau khi rửa bát xong, Quý Hiểu Dư ôm lấy mẹ mình từ phía sau, giống làm nũng như khi còn nhỏ: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Cảm ơn mẹ đã nuôi nấng cô khôn lớn, mẹ luôn vô cùng bao dung, chỉ cần chịu một chút ấm ức mẹ sẽ luôn an ủi cô, dù ở ngoài xã hội mẹ vẫn luôn quan tâm đến cô, giờ mẹ đã gặp được người quan trọng nhất trong cuộc đời, cô cũng chân thành chúc phúc cho hai người.
Đột nhiên nghĩ đến những gì Ngôn Dịch Thừa nói với cô trước khi đến đây.
“Anh thật sự rất muốn cảm ơn gia đình em, bọn họ đã nuôi dạy ra một cô gái rất đặc biệt, lại rất tốt bụng. Mẹ anh nói không sai, có lẽ kiếp trước anh đã làm nhiều điều tốt mới có thể gặp được một cô gái tốt như vậy.”
Cô lại cảm thấy mình mới là người may mắn nhất.
Sau khi rửa bát xong, đi ra ngoài, Ngôn Dịch Thừa cũng tình cờ vừa lúc đi ra khỏi thư phòng, hai người nhìn nhau một lúc rồi không khỏi bật cười.
“Anh muốn xem phòng em một chút.”
“Được!” Quý Hiểu Dư cười nói, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện lũ quỷ tinh quái đang nhìn bọn họ, khuôn mặt không khỏi nóng lên: “Các em… đang nhìn gì vậy!”
“Chị, chị đi đi, bọn em sẽ không nói với mẹ chị đang làm chuyện xấu đâu.” Đứa em trai luôn không nói gì đột nhiên nói ra một câu như vậy, ba cô gái nhỏ bên cạnh liền che miệng lại, cười vui vẻ.
“Ai, ai nói bọn chị sắp làm chuyện xấu!” Quý Hiểu Dư xấu hổ nhanh chóng phản bác, trộm trừng mắt nhìn em trai mình một cái, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của Ngôn Dịch Thừa.
“Hóa ra em muốn cùng anh làm chuyện xấu?”
Nhóm người các anh! Tư tưởng thuần khiết một chút đi!
Trong lúc tuyệt vọng, Quý Hiểu Dư đỏ mặt, chỉ có thể nhanh chóng kéo anh về phòng, sợ anh nói lung tung trước mặt lũ trẻ.
Em họ liếc nhìn bóng lưng hai người, không khỏi cảm thán: “Người trẻ tuổi bây giờ, chờ một chút cũng không được.”
Quý Hiểu Dư đứng ở đầu cầu thang nghe xong không tránh khỏi trượt chân.
Em họ, em học ngữ khí của người lớn này ở đâu vậy!
Vất vả cuối cùng cũng thoát khỏi sự trêu chọc của đám trẻ, Quý Hiểu Dư đưa Ngôn Dịch Thừa lên phòng cô trêи tầng hai, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Ngôn Dịch Thừa nhìn xung quanh một vòng, xác thật là phòng của một cô gái, trêи sàn nhà là một tấm thảm mềm mại, đầu giường còn có mấy con gấu bông, một chiếc bàn nhỏ bên cạnh bàn làm việc để khá nhiều cây nhỏ, đồ đạc trêи bàn được dọn dẹp sạch sẽ, bên trêи cũng có một chậu cây xương rồng nhỏ.
Chẳng qua….
“Đó là cái gì?” Ngôn Dịch Thừa nheo mắt lại, nhìn vào chiếc tủ nhỏ cạnh mép giường cô.
Quý Hiểu Dư nhìn theo tay anh, phát hiện anh đang chỉ vào vài khung ảnh trêи tủ nhỏ, vô cùng sửng sốt, nhanh chóng đi qua che lại.
Những cái này đều là ảnh của một nam ca sĩ mà khi cô còn đi học bắt đầu hâm mộ. Nhớ trước kia cô dựa vào những bức ảnh này để động viên bản thân học hành chăm chỉ. Mong ước lớn nhất của cô lúc đó là đạt thành tích cao trong kỳ thi để mẹ đồng ý cho cô đi xem buổi anh biểu diễn.
“Chỉ, chỉ là một số bức ảnh.” Đối diện với ánh mắt của anh, Quý Hiểu Dư chột dạ ho khan một tiếng.
Ánh mắt Ngôn Dịch Thừa rất nhạy bén, anh đã sớm thấy rõ người phụ nữ này đặt ảnh người đàn ông khác cạnh giường mình!
Bước chân anh vững vàng đi đến, hai tay chống bên cạnh cô, ghé sát vào đôi mắt cô, giọng điệu nhẹ nhàng: “Em đang khẩn trương.”
Anh trông không có vẻ tức giận nhưng Quý Hiểu Dư biết anh càng như vậy thì tình hình càng không ổn, cô nhanh chóng ngả người về phía sau: “Chuyện này đã qua lâu rồi, bây giờ người nằm bên cạnh em chỉ có anh!” Suy nghĩ đến cái mạng nhỏ của mình, cái đùi này nhất định phải ôm.
Ngôn Dịch Thừa cười nhẹ một tiếng, hơi thở không nhẹ không nặng phun lên mặt cô, đó mà mùi thơm đặc trưng của anh, còn mang theo mùi bạc hà, anh vừa mới ăn kẹo bạc hà.
“Ánh mắt không tồi, em trai lớn lên khá đẹp trai.”
Quý Hiểu Dư bật cười hai tiếng, vội vàng lắc đầu: “Xấu muốn chết, đâu đẹp trai bằng anh, ở trong lòng em anh là người đẹp trai nhất.”
Anh idol, em thật xin lỗi, giờ phút này không có gì quan trọng bằng việc làm người nào đó vui vẻ!
“Thật sao?” Ngôn Dịch Thừa ghé sát vào người cô, giọng nói quyến rũ, mắt thấy chuẩn bị hôn cô…
“Hiểu Dư, mẹ cắt táo, các con xuống ăn đi.” Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên khiến Quý Hiểu Dư sợ đến mức vội vàng đẩy Ngôn Dịch Thừa ra.
Mở mắt ra liền nhìn thấy anh đang dựa vào vách tường, rất hứng thú nhìn cô: “Chột dạ cái gì?”
Cô đỏ mặt hừ vài tiếng, vội vàng đi xuống lầu.
“Anh sẽ tính sổ với em sau.” Khi gần đi hết cầu thang, Ngôn Dịch Thừa đi ngang qua cô, nhàn nhạt nói.
… Đừng bắt nạt cô như vậy!