Hằng Ngày Ăn Sạch Tiểu Thư Ký

Chương 39: Làm chút chuyện em chờ mong


Cứ như vậy Quý Hiểu Dư bị anh dắt vào phòng, khi nhìn thấy chiếc giường trắng tinh mềm mại liền nhào đến, nắm lấy một cái gối, ôm nó vào ngực, cọ cọ.

Sau khi Ngôn Dịch Thừa đóng cửa lại, đi đến mép giường ngồi xổm xuống, duỗi tay vén tóc cô ra sau tai, nhẹ giọng hỏi: “Trêи người toàn mùi thịt, đi tắm trước được không?”

Quý Hiểu Dư không mở mắt, sau đó bĩu môi: “Em như vậy không phải càng tốt sao, mùi tương.”

Ngôn Dịch Thừa thích thú với dáng vẻ này của cô, không biết nên nói gì, người giả vờ rụt rè là cô, người không ngừng thốt ra những lời khen ngợi cũng là cô, nhưng sau khi uống rượu, sao lại có thể trở nên đáng yêu như vậy.

Thấy cô thật sự mệt mỏi, Ngôn Dịch Thừa cũng không ép buộc cô, nhẹ nhàng sờ sau đầu cô, sau đó đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Quý Hiểu Dư nhắn mắt lại ngủ một lúc, thỉnh thoảng có tiếng nước chảy truyền vào tai, cô lật người, một lúc sau mới mở mắt ra, bất động nhìn chằm chằm trần nhà.

Hmm… Cô đang ở đâu?

Cô gãi đầu, chậm rãi ngồi dậy, sau đó theo tiếng nước chảy nhìn về phía phòng tắm đóng chặt cửa.

Nghĩ đến đây, cô đang ở trong phòng Ngôn Dịch Thừa.

Cô híp mắt lại, đột nhiên ngửi thấy mùi gì đó, không nhịn được ngửi thêm vài lần, một lúc sau mới nhận ra hình như mùi này từ quần áo trêи người mình bay ra, liền nhíu mày.

“Dính dính, không thoải mái…” Cô khó chịu lẩm bẩm, nheo mắt cởi áo ra, ném sang một bên.

Sau khi cởi ra, cô lảo đảo nhảy xuống giường, nhìn quanh bốn phía một vòng thì phát hiện bên ngoài có thứ gì đó, nở một nụ cười ngốc nghếch rồi lon ton chạy ra.

Đẩy cửa sổ sát đất ra, Quý Hiểu Dư đi đến suối nước nóng bên cạnh, ngơ ngác nhìn hai lần, sau đó dùng mũi chân nhẹ nhàng chạm vào nước, rồi cười khúc khích vài tiếng.

“Thật thoải mái.”

Ngôn Dịch Thừa tắm xong, nửa người trêи trần trụi đi ra ngoài thì phát hiện trêи giường không có một bóng người, bàn tay đang cầm khăn lau tóc lập tức dừng lại, sau đó lại nhìn thấy quần áo trêи sàn nhà càng khiến anh hoang mang hơn.

Người đâu rồi?

Đi được vài bước liền nhìn thấy cửa sổ sát đất bị mở ra, đồng tử anh lập tức ngưng tụ lại, không chút nghĩ ngợi chạy ra ngoài.

“Quý Hiểu Dư!”

Anh hoảng sợ hô một tiếng, sau đó nhìn thấy một vật màu trắng ở trong góc, định thần lại mới phát hiện người nào đó quấn khăn tắm ngâm mình trong suối nước nóng, hai tay còn đặt trêи bờ, đôi mắt nhắm lại, rất hưởng thụ.

Quả thật… quá làm loạn rồi!

Nghe thấy động tĩnh, Quý Hiểu Dư khẽ mở mắt nhìn người đàn ông trêи bờ đang nhìn chằm chằm mình với đôi mắt sâu thẳm, cô nở một nụ cười, hai má hồng hào phấn nộn.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, yết hầu Ngôn Dịch Thừa căng chặt, cảm thấy tim mình như bị trêu chọc.

Làn da cô trắng nõn, ngâm mình trong nước lại càng thêm phấn nộn, làn nước lăn tăn, mái tóc đen như thác rủ xuống khiến những người khác trêи bờ không khỏi mất bình tĩnh.

Sau khi Quý Hiểu Dư nhắm mắt lại, một lúc sau cô lại nghe thấy tiếng nước chảy, lúc đầu không có phản ứng gì, cứ thế lặng lẽ ngâm mình.

Cồn trêи người cô đã bốc hơn gần hết, ngâm một lúc rồi từ từ tỉnh lại, lại thấy mình quấn khăn tắm ngâm trong suối nước nóng, cô quả thực sắp điên rồi, vốn muốn lên bờ, nhưng khi nghe thấy động tĩnh trong phòng, đành phải tiếp tục giả vờ say.

Nhìn thấy Ngôn Dịch Thừa xuất hiện, cô chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, nhưng thật ra nhịp tim của cô đập rất nhanh.

Cô thật sự không thể uống rượu, sau khi uống rượu chuyện gì cô cũng có thể làm được, thật đáng sợ.

Cô còn đang rối rắm chìm trong làn nước thì đột nhiên có một đôi tay từ phía sau ôm lấy eo mình, chưa kịp phản ứng đã bị người phía sau quay lại, cô sợ đến mức nhanh chóng mở mắt ra thì thấy khuôn mặt Ngôn Dịch Thừa gần trong gang tấc.

Bởi vì vừa mới gội đầu, tóc mái anh đọng nước còn đang rũ xuống che khuất một phần trán, khiến khí thế của anh lúc này càng thêm bức người, hai mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm cô, hô hấp hơi dồn dập.

Rõ ràng đã ngâm mình ở suối nước nóng, nhưng khi chạm vào cơ thể anh lại có thể cảm nhận được da thịt nóng bỏng của anh, như muốn thiêu đốt người ta.

Hai tay Ngôn Dịch Thừa đặt trêи eo cô xoa nhẹ, sau đó cúi xuống nhẹ cắn lên xương quai xanh của cô một cái: “Còn muốn giả vờ say?”

Quý Hiểu Dư đỏ mặt, nhẹ nhàng hừ một tiếng, vô thức ôm lấy bờ vai anh.

Nhận thấy Ngôn Dịch Thừa muốn cởi lớp vải cuối cùng trêи người cô ra, Quý Hiểu Dư sợ đến mức vội vàng bắt lấy tay anh, khó tin nhìn chằm chằm anh: “Anh… Anh muốn làm gì?”

Chỉ thấy Ngôn Dịch Thừa cong môi, ở bên tai cô nói: “Làm chút chuyện em chờ mong đã lâu.”

Tay Quý Hiểu Dư run lên, quả thực muốn điên rồi.

Ai chờ mong! Cô mới không có!

Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.