Quý Hiểu Dư không nghĩ thể lực của Ngôn Dịch Thừa lại tốt đến như vậy. Trước sau lại muốn cô hai lần, chờ đến khi hoàn toàn kết thúc, cô đã không rõ trời đất, mí mắt trĩu xuống, động cũng không động nổi, trực tiếp nằm trêи giường ngủ.
Khi Ngôn Dịch Thừa tắm xong đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng này này, khóe miệng hơi nhếch lên. Đi đến mép giường, duỗi tay cầm lấy tờ khăn giấy giúp cô lau sạch sẽ dấu vết giữa hai chân. Vốn dĩ muốn ôm cô cùng đi tắm nhưng thấy cả người cô nặng nề lâm vào hôn mê, không nỡ gọi cô dậy, giúp cô đắp chăn, tự nói nhỏ: “Như vậy đã không chịu nổi, sau này làm sao bây giờ.”
Anh hơi ngồi xổm quan sát Quý Hiểu Dư đang ngủ, lông mi cong cong tinh xảo, cái mũi nho nhỏ. Vì vừa bị anh hung hăng làm nên đã khóc một hồi khiến chóp mũi có chút ửng đỏ, miệng hé mở, môi phấn nộn nhìn thôi cũng khiến người ta muốn cắn một ngụm.
Sao lại có người giống búp bê Tây Dương như vậy.
Một người phụ nữ lớn lên xinh đẹp nhưng vẫn thua xa cô, nếu Quý Hiểu Dư biết trang điểm, Ngôn Dịch Thừa có thể bảo đảm, toàn nhân viên nữ trong công ty đều không so được.
Người phụ nữ tốt như vậy lại là người của anh, thật tốt.
Quý Hiểu Dư ngủ một giấc, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, cảm giác xương cốt đều vỡ thành từng mảnh, thật vất vả ngồi dậy, cùng với đó chính là từng trận khóc thút thít nhỏ.
Tổng giám đốc thật không thủ hạ lưu tình.
Cô ủy khuất bĩu môi, liếc mắt nhìn quanh phòng một cái, phát hiện không thấy thân ảnh Ngôn Dịch Thừa, không khỏi có chút sợ hãi.
Tổng giám đốc sẽ không cứ như vậy bỏ cô, không bao giờ quan tâm cô chứ…
Cô hoảng loạn, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trêи người mình đang mặc một chiếc áo sơmi có kϊƈɦ cỡ rõ ràng không vừa với cơ thể cô, trêи áo còn có mùi thơm nhàn nhạt thuộc về Ngôn Dịch Thừa.
Điều này ngay lập tức khiến cô nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhìn đến bộ lễ phục của cô vương vãi nằm trêи mặt đất.
Hình ảnh buổi sáng điên cuồng lại xuất hiện trong đầu lần thứ hai, mặt cô lập tức đỏ lên.
A, cô thế nhưng cùng tổng giám đốc… này thật sự không phải nằm mơ…
Còn chưa kịp phản ứng, cô đã nghe thấy âm thanh mở cửa, vừa ngước mắt liền nhìn thấy Ngôn Dịch Thừa đi vào, tây trang phẳng phiu, chân dài hoàn mỹ, ánh mắt còn mang theo vẻ nghiêm túc.
Ai có thể nghĩ đến ngày thường thoạt nhìn là một người cấm ɖu͙ƈ, ở trêи giường lại nảy lửa như vậy.
Quý Hiểu Dư xấu hổ dời mắt, nhẹ giọng gọi: “Tổng, tổng giám đốc.”
Thanh âm kia muốn ngọt bao nhiêu thì nhiều bấy nhiêu, cảm giác từng chút từng chút bắt lấy tâm tư anh, Ngôn Dịch Thừa duỗi tay kéo cà vạt, đi tới mép giường, ngữ khí bình đạm hỏi: “Đói bụng sao?”
Quý Hiểu Dư lắc đầu, hoang mang nhìn anh: “Anh… Vừa mới đi đâu?”
“Xử lý một ít công việc, thời gian không sai biệt nên trở về.” Ngôn Dịch Thừa nhìn đồng hồ trêи tay một chút lại nhìn đến khí sắc hồng nhuận của cô, ánh mắt so với bình thường càng thêm nhu mị, cặp mắt kia phảng phất giống như có thể câu hồn người khác.
Ngôn Dịch Thừa không nghĩ nhiều, lập tức đi về phía trước, không nặng không nhẹ hôn lên môi cô.
Quý Hiểu Dư không nghĩ đột nhiên anh sẽ làm như vậy, phản ứng đầu tiên là cứng đờ, sau đó lại ngoan ngoãn để anh hôn, trong lòng giống như bị nước đường hoà tan.
Điều này có phải đại biểu cho việc tổng giám đốc cũng thích cô?
Kỹ thuật hôn của Ngôn Dịch Thừa rất giỏi, không quá một lúc đã khiến cả người Quý Hiểu Dư mềm nhũn nằm trong ngực anh. Anh ɭϊếʍ môi cô, vô cùng hưởng thụ cảm giác mềm mại của người đang nằm trong ngực anh, cảm xúc sờ lên thật tốt.
“Nghỉ ngơi đủ chưa hay vẫn muốn nằm thêm một lúc?” Anh ôn nhu hỏi.
Quý Hiểu Dư chớp chớp đôi mắt ngập nước, nghiêng đầu nghĩ: “Em còn phải chuẩn bị một chút.” Cô chính là thư kí tổng giám đốc, cũng không thể lười biếng, phải nhanh chóng sắp xếp lịch trình kế tiếp.
Ngôn Dịch Thừa gật đầu, đứng dậy để cô đi thay quần áo.
Tuy rằng Quý Hiểu Dư cảm thấy hai chân đau nhức, nhưng vẫn cắn môi chống đỡ, không nghĩ tới bản thân cố gắng như vậy nhưng vừa đứng lên, hai chân vô lực ngã xuống.
Ngôn Dịch Thừa phản ứng cực nhanh, nhẹ nhàng đỡ lấy kéo cô vào lồng ngực.
Khuôn mặt nhỏ của Quý Hiểu Dư cứ như vậy dựa vào ngực anh, vì cười khẽ mà lồng ngực anh hơi chấn động, cô xấu hổ: “Đừng, đừng cười.”
Đáy mắt Ngôn Dịch Thừa tràn đầy ý cười, hơi khom lưng, một tay bế cô lên, đi vào phòng tắm. Công việc tắm rửa đều được anh hỗ trợ, Quý Hiểu Dư lập tức cảm thấy bản thân giống như phi tần được sủng hạnh.
Cũng… Cũng quá hạnh phúc đi.