Hằng Ngày Ăn Sạch Tiểu Thư Ký

Chương 2: Muốn thì chính mình động (caoh)


Quý Hiểu Dư rụt đầu, khuôn mặt lập tức đỏ hồng. Cô chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Ngôn Dịch Thừa, bình thường khuôn mặt anh luôn lạnh lùng, nhân viên trên dưới trong công ty đều sợ anh. Đối với cô mà nói, Ngôn Dịch Thừa chính là thần thánh mà tồn tại.

Nhưng giờ phút này anh lại đè cô ở dưới thân, còn nói lời cợt nhả với cô.

Cả người Quý Hiểu Dư đều không bình tĩnh.

Làm sao bây giờ, thật thẹn thùng, đại boss như vậy… Làm cô không có cách nào tự kềm chế a a a.

Ngôn Dịch Thừa chống trên bụng nhỏ cô, lửa nóng khiến cơ thể cô cũng nóng lên, huyệt khẩu cũng có cảm giác.

Cô chớp chớp mắt, ủy khuất nhìn Ngôn Dịch Thừa, nhỏ giọng hỏi: “Hầu hạ như thế nào?”

Nhìn cặp mắt vô tội kia của cô khiến Ngôn Dịch Thừa hận không thể hung hăng tiến vào thân thể cô. Khóe miệng anh hơi nhếch lên, tay phải hướng dưới thân cô tìm tòi, ở mông mềm mại nhéo nhéo, thú vị nhìn cô: “Em không biết đâu?”

“Tối hôm qua tiểu huyệt của em gắt gao cắn tôi không bỏ, không ngừng kêu muốn tôi dùng sức.” Tay anh trượt xuống huyệt khẩu của cô, mới vừa đụng một cái đã cảm nhận được chỗ kia gắt gao rụt vài cái, cười vừa lòng.

Tối hôm qua cô thật sự đã nói như vậy!?

Quý Hiểu Dư căn bản không nhớ rõ, xấu hổ không biết bây giờ nên làm thế nào. Hai chân theo bản năng kẹp chặt, nhưng tay Ngôn Dịch Thừa không từ bỏ ý định đốt lửa ở chỗ kia của cô.

“Quên rồi?” Ngôn Dịch Thừa nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó dơ tay đến trước mắt cô, cười nhìn nói: “Mới nói mấy câu em đã ướt như vậy, thật lợi hại.”

“Ô ô… Đừng nói nữa.” Quý Hiểu Dư cảm thấy rất xấu hổ, vội vàng lấy gối đầu che khuôn mặt đỏ bừng của mình lại. Cô biết cơ thể mình đã có cảm giác, đây là loại cảm giác chưa bao giờ có. Bây giờ cô cảm thấy bản thân muốn điên mất.

“Quên cũng không sao.” Ngôn Dịch Thừa thích bộ dáng thẹn thùng của cô, thấp giọng cười vài tiếng, đôi mắt lại tối sầm vài phần: “Tôi giúp em nhớ lại.” Nói xong, anh nắm mông cô.

“Lên.”

Quý Hiểu Dư hơi dời khỏi gối đầu, phát hiện Ngôn Dịch Thừa đã nằm lại trên giường. Đôi mắt câu nhân kia nhìn cô chằm chằm, thanh âm mệnh lệnh nói: “Chính mình ngồi lên.”

Cô theo bản năng nhìn về phía nửa người dưới của anh, chỉ thấy vật kia diễu võ dương oai đứng thẳng. Tất cả các phương diện của Ngôn Dịch Thừa đều vô cùng ưu tú, ngay cả Tiểu Dịch Thừa cũng đặc biệt thô dài. Nghĩ đến đồ vật này cắm vào thân thể mình, Quý Hiểu Dư nuốt nước miếng, tiểu huyệt cũng run theo.

Này… Sẽ chết người đấy.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Quý Hiểu Dư, tiểu Dịch Thừa thành công trướng to thêm vài phần. Ngôn Dịch Thừa hơi khó chịu nhăn mày, anh không nhiều kiên nhẫn như vậy, thấp giọng nói: “Nhanh lên!”

Đôi mắt ẩm ướt của Quý Hiểu Dư nhìn anh một cái, sau đó thật cẩn thận dịch qua, khóc không ra nước mắt lẩm bẩm nói: “Em sẽ không a…”

Ngôn Dịch Thừa nhìn cô một cái, môi mỏng hé mở: “Hai chân mở ra.”

Quý Hiểu Dư cực kỳ nghe lời, đem hai đùi tách để hai bên sườn anh. Sau đó chỉnh sửa góc độ góc độ, vẻ mặt khẩn trương không biết nên ngồi xuống như thế nào.

Ngôn Dịch Thừa chỉ cảm thấy bản thân muốn điên rồi, cắn răng nói: “Nếu em cứ cọ tới cọ lui, tôi bảo đảm sẽ làm em không xuống giường được.”

Quý Hiểu Dư bị uy hiếp, theo bản năng run lên, lập tức ngồi xuống, sau đó ăn đau kêu lên: “A!”

Ngôn Dịch Thừa cũng không nghĩ tới cô lại đột nhiên ngồi xuống, thiếu chút nữa không nhịn được trực tiếp tước vũ khí đầu hàng.

Huyệt khẩu của Quý Hiểu Dư thật chặt, chỉ ăn quy đầu của anh đã không vào tiếp được. Nhưng cô thật sự không chịu nổi dị vật kích thích trong cơ thể, không chịu khống chế thử đem nó bài trừ. Không nghĩ tới việc này đối với Ngôn Dịch Thừa là dụ hoặc lớn, bị cô kẹp như vậy, trong lòng nhịn không được mắng một câu thô tục. Cái này đối với anh mà nói căn bản là không đủ, không chút suy nghĩ, tay ôm eo cô nâng lên lại hạ xuống, nháy mắt nguyên cây côn thịt cắm vào.

“A a! Huh, đau quá a!” Quý Hiểu Dư bị đau lập tức chảy nước mắt, toàn bộ cơ thể theo bản năng muốn ngồi dậy, khóc lóc.

Ngôn Dịch Thừa cũng không tốt hơn được bao nhiêu, chỉ có thể kiềm chế mà bất động trước, trấn an cô một chút: “Nhịn một chút, một lúc em liền thoải mái.”

“Ô ô, tổng giám đốc, anh lớn quá, thật là khó chịu a…” Tâm tư Quý Hiểu Dư đơn thuần, không chút suy nghĩ liền nói ra.

Ngôn Dịch Thừa dở khóc dở cười, nói tiếp: “Vô nghĩa, không lớn thì em làm sao thoải mái.”

Quý Hiểu Dư căn bản không quản nổi anh đang nói gì, lúc này cô cảm thấy cơn đau qua đi, dục vọng bây giờ tích tụ càng nhiều, hy vọng đồ vật kia có thể động đậy một chút.

Ngôn Dịch Thừa nhìn không sai phản ứng của cô, khóe miệng hơi giương lên: “Muốn thì chính mình động.”

Nói xong, đôi tay anh khoanh gối sau đầu, lẳng lặng nhìn cô.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.