Trong khu rừng nhỏ, bên cạnh dòng sông, một cô bé đang mần mò thắt những lá cỏ dài thành một vòng tròn trong sự vụng về.
Một tiếng gọi văng vẳng từ xa, cậu bé tầm mười bốn mười lăm tuổi đang chạy đến, miệng không ngừng gọi:
– Tuệ Sam, Tuệ Sam à…
Bé gái nở nụ cười tươi, đứng dậy bước nhìn về phía cậu bé:
– Em ở đây nè.
Cậu nhóc đứng trước mặt bé gái, đưa tay vén tóc đang bám trên gương mặt xinh xắn bầu bĩnh:
– Em đang làm gì vậy?
Cô bé ngước nhìn cậu nhóc từ nhỏ đã điển trai thấy rõ, bàn tay nhỏ nhắn đưa chiếc vòng cỏ mộc mạc, rời rạc vì sự non nớt ra trước mắt:
– Hì, em đang làm vòng cỏ, anh xem có đẹp không?
Cậu nhóc xoa đầu cô:
– Đẹp, nhưng mà không đeo được đâu. Bù lại, anh có món quà tặng em này.
Cô bé mỉm cười hồn nhiên tươi rói:
– Quà gì vậy anh?
Cậu nhóc bảo cô bé nhắm mắt lại, khi cô bé vừa mở mắt ra đã thấy trên cổ tay trái được đeo một chiếc vòng bằng dây đan màu xanh rất xinh.
– Đẹp quá, anh tặng em thật sao?
Biết rằng cô bé rất thích vòng cỏ dù bàn tay nhỏ vụng về không thể làm ra được. Vậy nên cậu nhóc đã tặng bé gái món quà ý nghĩa ấy.
Cậu bé cúi người, xoa đầu bé gái nhỏ nhắn:
– Thật chứ. Ngày mai anh phải về Lịch Xuyên rồi. Hẹn em vào năm sau gặp lại.
Cô bé bỗng chốc buồn bã, ngước đôi mắt to tròn mà nũng nịu:
– Anh phải về rồi sao? Sao đợt hè này anh về sớm vậy chứ? Lại đến tận năm sau mới được gặp anh. Hay một năm anh đến Trùng Giang vài lần đi, như vậy em sẽ được gặp anh nhiều hơn.
Ánh mắt cậu bé ưu buồn pha lẫn nỗi bất lực:
– Anh xin lỗi, anh cũng muốn lắm nhưng gia đình anh bận rất nhiều việc. Mỗi năm ông bà nội chỉ có thể đưa anh về Trùng Giang vào dịp hè thôi. Tuệ Sam sẽ chờ anh đúng chứ?
Cô bé tuy buồn nhưng vẫn gật đầu đầy quyết tâm:
– Chắc chắn em sẽ chờ anh. Sau này lớn lên em còn muốn trở thành cô dâu của anh.
Cậu bé nghe thấy điều này thì thoáng ngạc nhiên, mỉm cười xoa đầu cô bé:
– Sau này còn nhiều thay đổi lắm. Biết đâu em sẽ thích người khác.
Cô bé lắc đầu:
– Không đâu, em thích anh Niên Thường thôi. Lớn lên em nhất định phải là cô dâu của anh. Anh phải cưới em đó.
Từng đoạn ký ức ùa về, lần này là một cuối phim tua chậm rất rõ nét.
Hình ảnh cô bé vùng vẫy dưới nước, liên tục gọi trong sự ngụp lặn:
– Niên Thường…cứu…cứu em…với…
Cậu bé lao nhanh xuống hồ, ôm chặt cô bé mà bơi vào bờ.
Lời nói ấm áp cùng ánh mắt âu yếm:
– Không sao rồi, có anh ở đây.
Hàng loạt những hình ảnh của quá khứ xuất hiện. Trong giấc mơ ký ức, cô liên tục nghe thấy giọng nói của chính mình không ngừng gọi:
– Niên Thường à, anh hứa là năm sau sẽ về thăm em nha.
– Niên Thường à, sau này em nhất định sẽ là cô dâu của anh.
– Mẹ em mới sắm cho em chiếc xe đạp, anh chở em đi.
– Anh Niên Thường sẽ quay lại Trùng Giang với em đúng chứ?
Chợt nước mắt của cô rơi không thể kiểm soát. Niên Thường đang nắm lấy tay cô và gục mặt thiếp đi ở cạnh giường bệnh.
Cả tuần qua anh đã rất mệt sức vì phải lo việc ở công ty và chăm sóc cho cô ở bệnh viện.
Tuệ Sam bắt đầu có phản ứng, bàn tay cô nắm chặt lấy tay anh. Niên Thường cảm nhận được sự ấm áp và lực siết chặt.
Anh ngồi dậy, vội vã nắm chặt tay cô:
– Tuệ Sam em tỉnh rồi sao?
Niên Thường đưa tay lau giọt lệ đọng trên khóe mắt cô. Anh nhanh chóng đi gọi bác sĩ.
Bước đến bước lui bên ngoài cửa phòng bệnh trong sự hồi hộp đợi chờ.
Bác sĩ bước ra ngoài, kéo khẩu trang y tế xuống, mỉm cười nhìn anh:
– Thật đáng mừng, cô ấy đã tỉnh lại rồi. Anh có thể vào thăm cô ấy.
Anh vội vã đi vào trong phòng bệnh. Nhìn thấy cô đang ngồi trên giường, anh bước nhanh đến, mắt cô long lanh rưng rưng nhìn anh.
Niên Thường ngồi xuống, nhẹ nhàng áp tay lên má cô. Chợt Tuệ Sam ôm chằm lấy anh, dòng ký một lần nữa ùa về, những lời anh và cô từng nói với nhau khi xưa được khắc sâu trong tâm trí cô.
Niên Thường ôm lấy cô, vỗ nhẹ vào vai trấn an:
– Cuối cùng em cũng đã tỉnh lại. Anh thật sự rất hạnh phúc.
Nước mắt cô lăn dài trên đôi gò má:
– Trước đây em nói nhất định sẽ trở thành cô dâu của anh. Bây giờ anh còn tính không?
Niên Thường rất bất ngờ, anh nhìn cô, trong lòng lấp loá sự mừng rỡ vì cảm giác thấy điều đặc biệt:
– Em nhớ lại rồi sao?
Cô gật đầu, nước mắt vẫn không ngừng rơi, trong lòng cô cũng không khỏi ngạc nhiên:
– Anh đúng là đáng ghét. Rõ ràng anh nhận ra em vậy mà chẳng nói em biết. Sao anh không kể với em chuyện của chúng ta trong quá khứ?
Niên Thường đưa tay lau nước mắt đang lăn dài trên gương mặt xinh đẹp:
– Anh nghĩ nếu anh có nói em cũng sẽ không tin. Hơn nữa, anh muốn em yêu anh vì anh là Ngạn Niên Thường của hiện tại, chứ không phải vì lời nói sẽ trở thành cô dâu của anh trong quá khứ.
Lúc nhỏ cả hai đã từng gặp nhau khi ông bà nội của anh mua một căn biệt thự ở gần nhà cô tại Trùng Giang.
Năm anh mười tám tuổi, khi ấy cô mười hai tuổi, đó là năm cuối cùng cả hai gặp nhau cho đến khi được trùng phùng như hiện tại.
Cũng vào năm ấy, khi Niên Thường rời Trùng Giang trở về Lịch Xuyên được vài tháng thì gia đình anh xảy ra chuyện khi ông bà nội lần lượt qua đời vì bệnh tật. Dòng họ tranh chấp tài sản, chú ruột nhẫn tâm đuổi anh ra khỏi nhà. Cả căn biệt thự của ông bà nội ở Trùng Giang cũng bị bán đi.
Về phần Tuệ Sam, sau khi Niên Thường trở lại Lịch Xuyên không lâu thì gia đình cô cũng chuyển nhà sang huyện khác để thuận tiện cho việc buôn bán mở quán ăn.
Một tháng sau, gia đình cô gặp tai nạn xe, Tuệ Sam chẳng may bị mất trí nhớ sau vụ tai nạn.
Khi ấy cô chỉ mới quen biết Thiên Mạch do nơi cô mới dọn đến gần nhà anh ấy.
Sau khi tỉnh lại, Tuệ Sam thấy Thiên Mạch bên cạnh chăm sóc mình, từ đó trong lòng chỉ có Thiên Mạch, cô chẳng còn nhớ bất kỳ ký ức nào về Niên Thường.
Mẹ cô vì thấy con gái phải đau đầu mỗi khi cố nhớ lại ký ức nhưng chẳng được ích gì nên bà ấy đã không kể với cô về Niên Thường. Dẫu sao cô cũng chẳng thể nhớ được anh là ai?
Từ đó mẹ cô bảo rằng trước khi mất đi ký ức cô rất thân thiết với Thiên Mạch. Bà ấy mong muốn cô có cuộc sống mới, mối quan hệ mới.
Đoạn hình ảnh mờ ảo về người đã cứu cô trong lần bị ngã sông cứ ẩn hiện không rõ nét. Tuệ Sam cứ đinh ninh cho rằng người ấy là Giang Thiên Mạch.
Đau lòng thay người từng hứa chờ lại chẳng nhớ người nói về cũng chẳng thấy. Do hoàn cảnh đã đẩy anh và cô rời xa nhau.